Chuyện này ngươi đừng nói với chủ tử, ta sẽ nghĩ cách".
Lâu Thất bĩu môi: " Nghĩ cách gì nữa, cách nhanh nhất bây giờ đó là dẫn binh mã quét sạch Phá Vực Hoang Nguyên, đem hết ngân lượng của chúng về."
Nàng tin rằng những người có thể đến sống ở Phá Vực Hoàng Nguyên sẽ không chịu nhàn rỗi cả đời, không những vậy thân thế cũng không hề đơn giản.
Mắt Nguyệt sáng rực lên. Không sai, tại sao hắn lại không nghĩ đến cách này chứ! Dù sao thì cũng phải đánh, trước kia họ chỉ nghĩ đến việc đánh nhau mà không nghĩ đến ngân lượng.
Lúc này Lâu Thất cảm thấy tiếc đứt ruột, sớm biết thế này lúc đó tại mật thất của Hòa Khánh Vương cố lấy thêm ít châu báu, cần gì quan tâm bọn họ biết hay không đó là đồ của ai, đằng nào cũng đã biết bản chất thật sự rồi.
Sau này Trầm Sát vừa phải tìm thuốc dẫn, vừa tìm người Giải Cổ, đồng thời chinh phạt Tây Phương, và còn điều động tập trung quân đội, những việc này không những mất thời gian mà còn cần dùng đến ngân lượng nữa.
Có thể tưởng tượng ra,nếu như tiếp tục ở bên cạnh Trầm Sát thì sẽ phải lo toan rất nhiều.
Nàng ta không kìm được bóp trán suy tư.
Trời xanh ơi!
Nhưng những việc này bây giờ có nghĩ cũng vô ích, quan trọng nhất đó là Vấn Thiên Sơn phái người tới.
Lâu Thất vừa nghĩ đến đây liền nhìn thấy cửa thành mở ra, từ bên trong một người một xe ngựa lao ra rất nhanh, oai phong lẫm liệt.
Ưng hoàn toàn không phát hiện đập ngay vào mắt mình đó là Lâu Thất, kể từ ngày ra đi đến nay cũng gần bốn tháng hắn không gặp nàng rồi. Gần 4 tháng vất vả ngược xuôi cũng không khiến nhan sắc của nàng tiều tụy đi, ngược lại, Ưng thậm chí còn ánh mắt của nàng sáng hơn, tinh thần phấn chấn, xem ra còn xinh đẹp lên vài phần.
Ưng định nói với nàng một tiếng vất vả rồi, nhưng không hiểu sao, nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý của nàng, lời nói ra lại lạnh lùng biến thành: " Lâu Thất, ngươi vẫn còn sống sót trở về đấy à!"
Lâu Thất liền đưa ánh mắt sắc như lưỡi đao liếc qua: " Có phải ngươi mong ta chết ngoài kia sao?"
"Ta giống loại người độc ác như vậy à?"
" Ngươi đúng là như thế đấy."
Mặt Ưng tối sầm," Ta không nói chuyện với ngươi nữa".
" Ngươi nghĩ ta thích nói chuyện với ngươi chắc." Lâu Thất vỗ vỗ Đạp Tuyết, " Đi, Đạp Tuyết, chúng ta lên núi trước!" Nói đoạn không thèm để ý đến hắn ta nữa, người ngựa xông vào thành, nhằm hướng trên núi phi lên. Từ sau khi bước vào Phá Vực Hoang Nguyên, nàng chẳng có dịp nào tắm rửa thư giãn, phải về nhanh bảo Nhị Linh chuẩn bị cho một bể nước to để nàng ngâm mình thư giãn mới được.
"Chủ tử, Vấn Thiên Sơn...". Ưng nghiến răng nhìn theo bóng dáng Lâu Thất, lúc này mới kéo dây cương chuyển hướng sang Trầm Sát.
Trầm Sát giơ tay ra hiệu ngắt lời:" Về rồi nói tiếp".
Một đoàn người tiến vào thành, nhằm hướng Cửu Tiêu Điện đi. Phố Ngọc Hà từ xa nhìn thấy Cửu Tiêu Điện, ánh mắt như mê mẩn nói "Sống ở trên đó..." liệu có phải trở thành người đứng trên đỉnh cao của quyền lực hay không? So với tưởng tượng của cô ta, Phá Vực Thành to lớn hơn rất nhiều, Cửu Tiêu Điện hiện ra trước mắt còn nguy nga tráng lệ hơn trăm ngàn lần. Ngay lúc này, ước muốn lên ngôi Đế Phi của cô ta mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hỉ Nhi thì dõi theo bóng dáng cao lớn của Ưng, khuôn mặt đó ửng. Vị Ưng vệ đại nhân này thật là anh tuấn!
Chủ tớ hai người đều có tâm tư riêng, được dẫn đến Cửu Tiêu Điện.
Lâu Thất phi ngựa thẳng đến Tam Trùng Điện, Nhị Linh đứng dựa vào cửa chờ, vừa nhìn thấy nàng liền hoan hỷ chạy lại: "Lâu cô nương về rồi!"
"Ừ, Nhị Linh đứng đây chờ ta sao?"
Lâu Thất xuống ngựa, nhanh như cắt bóng dáng một người xông đến, giúp nàng giữ lấy ngựa, đó là Thiên Nhất. Lần này đi ra ngoài Trầm Sát không dẫn theo ám vệ, là bởi vì sợ Ưng ở đây một mình chống đỡ vất vả, cho nên để ám vệ cùng ở lại.
"Cô Nương, thuộc hạ đưa Đạp Tuyết ra ngoài nhé.
" Được, đa tạ".
Lâu Thất vẫy tay chào, tiến vào Tam Trùng Điện. Về đến nơi này bất giác nàng cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng nhanh, quãng thời gian ở cùng với Trầm Sát nàng luôn than vãn lắm chuyện, nhưng bây giờ nhìn lại quả thật quãng thời gian này cũng không tồi, liên tiếp trải qua từng việc, hơn ba tháng rưỡi cứ vậy mà trôi qua.
Màu xanh trong Tam Trùng Dương đã phai nhạt dần, màu sắc lá trên cây chuyển vàng, gió thổi qua, là tà rơi xuống.
"Lâu cô nương cảm thấy bẩn sao? Tôi lập tức kêu người đến quét dọn". Nhị Linh tập tức nói.
Lâu Thất cản Nhi Linh lại, lắc đầu: " Không cần đâu, ngươi bảo họ chuẩn bị nước nóng giúp ta, ta muốn đi tắm". Thực ra có thể thấy khu vườn mới được quét dọn sạch sẽ, vốn không hề bẩn, chỉ là trên mặt đất có vài chiếc lá rụng mà thôi, xen lẫn vào đó một vài bông hoa rơi xuống, cảnh tượng đâu có thể nói là bừa bãi. Nàng thích bốn mùa phân biệt rõ rệt, thời điểm này ở Phá Vực là cuối thu, cảnh tượng này hiện hữu rất đẹp.
Nhị Linh vâng lệnh, đi chuẩn bị nước tắm. Lâu Thất trở về phòng của mình, chợt nhớ ra rất nhiều đồ đạc của mình đều bị Trầm Sát hạ lệnh chuyển đến tẩm thất của chàng rồi. Nàng đi đến đó để lấy y phục, Thiên Ảnh từ đâu đáp xuống trước mặt nàng.
Lâu cô nương, Đế Quân mời Lầu cô nương nghỉ ngơi ở Tam Trùng Điện, tạm thời không nên ra khỏi đây,"
Từ đầu đến cuối bị giữ lại nơi này, Thiên Ảnh luôn thấy canh cánh trong lòng,hổ thẹn với danh xưng ám vệ số một của mình. Trầm Sát vừa quay về liền ngồi lại ngay địa vị của mình, bây giờ lại phái hắn đi chuyển lời cho Lâu Thất,hắn ta thực sự cảm thấy mình không có đất dụng võ. Cũng may đối tượng để chuyển lời là Lâu Thất, cho nên hắn ta cũng không có ý kiến gì.
"Thiên Ảnh, người của Vấn Thiên Sơn đến rồi sao?"
" Người của Vấn Thiên Sơn đã đến dưới chân núi Cửu Tiêu, nhanh chóng đến đây thôi."
"Người đến là ai?"
" Thủ hạ không biết"
"Được, ta biết rồi, ngươi trở về bên Đế Quân đi."
Thiên Ảnh rời đi, Lâu Thất chau mày, người của Cửu Tiêu Điện đúng là làm vẫn không đến nơi đến chốn, tin tức tình báo sao lại kém như vậy. Người đã đến chân núi rồi, còn không biết người đến là ai? Nếu như nàng mà là chủ ở đây,về điểm này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám thuộc hạ. Trầm Sát còn rất nhiều việc phải làm,chỉ dựa vào bốn người này giúp đỡ, e rằng không đủ, chàng càng cần phải đào tạo thêm một lực lượng của riêng mình và tuyệt đối trung thành, chứ không phải chỉ dựa vào đám bộ hạ cũ dễ thay lòng đổi dạ mà thành chủ cũ để lại này.
"Cô nương, nước đã được đun ấm rồi, tôi cho người mang đến thiên điện nhé?"
" Ừm "
Lâu Thất gạt bỏ những chuyện đó sang một bên, đi lấy y phục, trở về thiên điện, tắm rửa gội đầu một cách thoải mái dễ chịu.Sau đó nàng nằm nghiêng trên chiếc sạp, Nhị Linh lau khô tóc cho nàng, sau đó dùng chiếc lược tinh xảo lật từng lớp từng lớp chải tóc cho nàng.Trước đây nàng cũng thường xuyên đi Spa cho nên cũng không cảm thấy ngại khi được phục vụ như vậy, coi như việc Nhị Linh đang làm là công việc của cô ta đi. Thế giới này là như vậy,nàng chẳng hơi đâu mà đi tuyên truyền cái thứ quan niệm như là người người bình đẳng này cả.
"Cô nương đi ra ngoài một thời gian, tóc mọc nhanh thật." Nhi Linh vừa chải tóc vừa nói.
Lúc Lâu Thất mới đến tóc cô rất ngắn,không giống như bọn họ, bây giờ thì tóc dài ra nhiều rồi.
" Ừm"
"Cô nương kể cho tôi nghe những chuyện thú vị gặp trên đường đi?"
" Không có chuyện thú vị gì đâu, toàn chuyện ly kỳ thôi." Nhìn Nhị Linh hiếu kỳ như vậy, Lâu Thất liền kể cho cô nghe về Băng Nguyên, về Tuyết Lang trên núi,về cuộc chiến của họ với Tuyết Lang, Nhị Linh nghe kể chỉ biết kêu lên kinh hãi.
"Lâu Thất!" Tuyết đang muốn tiến vào Tam Trùng Điện, Thiên Nhất hiện thân ngăn nàng ta lại.
"Thiên Nhất, ngươi như vậy là ý gì?" Tuyết Vệ mặt tối sầm lại, một tay nắm lấy chuôi kiếm.
"Thiên Nhất bình thản nói: "Tuyết Vệ lượng thứ, không được sự chấp thuận của Đế Quân, bất kỳ ai cũng không được tự ý bước vào Tam Trùng Điện."
Tuyết Vệ tức giận cười nói: " Thiên Nhất ơi là Thiên Nhất, ngươi không phải ngày đầu tiên đến đây, chả nhẽ ngươi không biết bản vệ ta có thể tự do ra vào Tam Trùng Điện sao?"
Sắc mặt Thiên Nhất không đổi, tiếp tục nói:" Đó là trước kia". Đó là trước kia, chả nhẽ Tuyết Vệ quên rồi hau sao? Lần trước cô ta muốn giết Lâu Thất, Đế Quân đã hạ lệnh cấm không cho cô ta tự ý ra vào Tam Trùng Điện.
Tuyết ngây người, ngay sau đó trong lòng dấy lên cơn cuồng nộ. Lâu Thất, chính là vì Lâu Thất! Trước kia mọi chuyện đều tốt đẹp, tất cả việc lớn bé trong Cửu Tiêu Điện đều do cô ta quản lý, đừng nói Tam Trùng Điện, đến phòng ngủ của Trầm Sát đều do cô đích thân quét dọn, đến chăn màn đều do cô ta trải! Ngay cả phục mà Trầm Sát thay ra cũng do đích thân cô ta mang đến phòng giặt! Dựa vào cái gì mà nay đến cả Tam Trùng Điện cô ta cũng không được bước vào, dựa vào cái gì!
" Lâu Thất ở bên trong đúng không?"
" Lâu cô nương trở về rồi".
"Trở về khi nào, cô ta chỉ là người ngoài,một kẻ ngoại lại ngươi hiểu không? Thiên Nhất, các người làm sao vậy, đều bị cô ta mê hoặc rồi đúng không? Nói cô ta có bản lĩnh ư, ta thấy thứ bản lĩnh đó của loài hồ ly tinh, mẹ kiếp, các ngươi từng người từng người một đều bị cô ta hớp hồn mất rồi, đúng là ả tiện nhân vô liêm sỉ!"
Cơn cuồng nộ của Tuyết Vệ đã bộc phát cực hạn, cô ta căn bản không thể kìm nén bản thân đc nữa, mắng chửi Lâu Thất càng thậm tệ, cô ta càng cảm thấy trong lòng thoải mái!
" Tuyết Vệ cẩn thận lời nói". Thiên Nhất không kìm được trợn mắt,trước đây trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến, một cô gái xinh đẹp như Tuyết vệ cũng có ngày mắng chửi người khác thậm tệ như vậy. Tuy trước đây thái độ của cô ta với các nữ nhân cũng không tốt cho lắm, có lúc thậm chí còn rat ay tát bọn họ,nhưng lúc đó cô ta lạnh lùng kiêu ngạo, bây giờ thì trông có vẻ điên dại.
" Cẩn trọng lời nói? Lần này ra nhất định phải đi vào, ta muốn nhất định phải hỏi Lâu Thất, dựa vào đâu mà ả ta chiếm dụng Tam Trùng Điện! Ả ta đã mang đến phiền phức lớn cho Chủ tử, bây giờ còn không biết xấu hổ trốn trong đó như con rùa rụt cổ sao?"
" Phiền phức lớn gì?" Thiên Nhất lặng người.
" Người của Vấn Thiên Sơn đến rồi, Thiên Nhất ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết!"
"Ta đi bẩm báo Lâu cô nương."
"Bẩm báo?" Tuyết Vệ tức giận vô cùng,nhưng vẫn cố nén xuống:" Được, ngươi đi bẩm báo đi, bản vệ đợi ở đây!" Cô ta dự định Thiên Nhất hễ rời đi sẽ lập tức xông vào trong, nhưng không ngờ rằng Thiên Nhất phẩy tay ra hiệu, một viên ám vệ ẩn mình ở đâu đó liền tiến vào trong Tam Trùng Điện.
Tuyết vệ nghiến răng.
Không lâu sau, tên ám vệ liền hiện thân trở lại " Lâu cô nương mời Tuyết Vệ vào trong."
Thật là quá đáng, coi cô ta như kẻ dưới sao? Tuyết Vệ uất ức, hít sâu một hơi rồi xông thẳng vào trong.
Tóc vẫn còn chưa khô hết, Lâu Thấy bèn bảo Nhị Linh lấy sợi dây lụa ngọc sắc buộc hờ lên. Có lẽ bởi nàng đã trải qua quá nhiều tháng ngày vào sinh ra tử hiếm hoi lắm mới nhẹ nhõm như lúc này, hàng lông mày nghiễm nhiên lộ rõ vẻ mãn nguyện. Nhưng điều này trong mặt Tuyết vệ lại là vẻ huyênh hoang, là khiêu chiến.
Như này chẳng phải Thất Lâu với thân phận là chủ tử, ở trong Tam Trùng Điện đợi cô ta vào bái kiến hay sao?
"Nhị Linh bái kiến Tuyết Vệ đại nhân."
"Cút sang một bên!" Khi Lâu Thất vừa mới đến, Tuyết Vệ còn sắp xếp Nhị Linh dẫn dắt Lâu Thất,nhưng bây giờ Trầm Sát ra lệnh để Nhị Linh đi theo Lâu Thất,trong mắt Tuyết Vệ bây giờ, Nhị Linh đã là người của Lâu Thất,cô ta ghét Lâu Thất bao nhiêu thì ghét Nhị Lnh bấy nhiêu.
" Tuyết vệ đại nhân quả uy phong, Nhị Linh, lui về phía sau lưng ta, Tuyết Vệ đại nhân có lẽ thấy ngươi dạo này trắng trẻo xinh đẹp ra nên đố kỵ đó thôi."
" Ngươi! " Tuyết Vệ suýt chút nữa thì hộc máu mồm, uất ức hít thở một hơi thật sâu, khó khăn trấn áp cơn giận xuống rồi mới nói.