Kim lão nói: "Hay là ngươi đi cùng ta, hai ông cháu chúng ta tiếu ngạo giang hồ, được không?"
Lời này vừa nói ra, Kim lão lập tức cảm thấy có một ánh mắt bén nhọn như mũi tên bắn về phía mình.
"Ngươi nhìn tên tiểu tử kia đi, tính khí vừa lạnh lùng vừa xấu xa, không dễ chơi chút nào. Ngươi muốn đi thì mau đi cùng lão phu!" Kim lão nói xong, sau đó tỏ ra giống như chưa từng nói gì, cười ha ha một cái chuẩn bị rời đi.
"Sư thúc!" Khổng tu gọi ông.
"Lão bá, trả cho chúng ta tiền đi." Lâu Thất không ngờ ông nói đi là đi, nàng còn không có cơ hội để nói tiếng nào, không nhịn được lẩm bẩm: "Có phải đoán được ta sẽ đòi tiền nên mới chạy nhanh như vậy không?"
Trước đó ngồi thuyền của ông đi đến Vân Phong sơn trang, bọn họ đã thanh toán cho ông rất nhiều vàng. Sau đó Nguyệt mới nói với nàng, lần này bọn họ đi ra ngoài không mang theo nhiều tiền lắm, Lâu Thất lập tức mặt dày đi đòi tiền Kim lão, coi như vay tiền ông cũng được, nhưng không ngờ người này lại chạy nhanh như vậy.
Lâu Thất im lặng nhìn về phía Khổng Tu. Nàng muốn đòi tiền của Kim lão là định để cho Khổng Tu. Tối hôm qua nàng đã nói với Khổng Tu, kể vài chuyện liên quan tới lão đạo sĩ thối cho hắn nghe, Khổng Tu quyết định trở về sư môn một chuyến, thử xem có hỏi được chuyện gì liên quan đến lão đạo sĩ thối hay không. Hắn bị giam khoảng mười năm, trên người đương nhiên không có tiền, dù sao cũng phải cho hắn chút tiền lộ phí chứ.
"Lâu Thất!" Khi nàng đang khổ sở suy nghĩ, Nguyệt ở cách đó không xa ngoắc tay với nàng.
Lâu Thất buồn bực đi tới: "Nguyệt vệ đại nhân, có chuyện gì vậy?"
Nguyệt đưa cho nàng một cái túi: "Chủ tử bảo đưa cho ngươi!"
Lâu Thất nhận lấy mở ra nhìn, thì ra là một túi vàng. Nàng liếc nhìn Trầm Sát đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe ngựa, Lâu Thất mím môi cười một tiếng: "Vẫn là chủ tử tốt nhất!"
Nàng cũng không khách khí, đem túi vàng kia giao cho Khổng Tu: "Khổng thúc thúc, mười một năm đã qua, đã sớm cảnh còn người mất, nếu gặp phải chuyện gì thì thúc nhớ tự bảo trọng." Nàng biết Khổng Tu phải tốn công đi điều tra tung tích lão đạo sĩ thối giúp nàng nên hơi lo lắng cho an nguy của hắn. Dù sao chính hắn cũng từng nói, công phu của lão đạo sĩ thối cao hơn hắn, nhưng lại phải xuất hiện ở thời hiện đại thì chứng tỏ ở bên này đã xảy ra chuyện. Nếu Khổng Tu thật sự gặp được kẻ đã hại lão đạo sĩ thối thì chưa chắc hắn đã ngăn cản được.
Nàng cũng muốn đi cùng với hắn, nhưng Khổng Tu nói sư môn của hắn không thích người ngoài tiến vào, hơn nữa tình huống hiện tại hắn cũng không rõ ràng lắm.
"Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi, có tin tức gì ta sẽ truyền cho ngươi." Khổng Tu mỉm cười gật đầu.
Tiễn Kim lão và Khổng Tu rời đi, Lâu Thất cũng không nán lại nữa, lập tức leo lên xe ngựa, cả đoàn người chuẩn bị quay về Phá Vực. Kim lão có thể tra ra được tình huống thì Trầm Sát và Nguyệt đương nhiên cũng biết. Tình huống lúc này của Phá Vực có lẽ không ổn lắm, chỉ còn mỗi Ưng và Tuyết ở lại đó quả thật quá nguy hiểm. Huống chi, trong mắt Lâu Thất, Tuyết vệ kia rõ ràng là một kẻ ngu ngốc. Còn vài người dư lại thì có một phần là thuộc hạ cũ của thành chủ, sinh sống ở Phá Vực đã lâu, bề ngoài thì bọn họ quy thuận Trầm Sát, nhưng trên thực tế cũng có người không phục, thậm chí còn nảy sinh dã tâm. Thời gian bọn họ ở Phá Vực lâu hơn Trầm Sát, sau khi thành chủ cũ chết đi, nếu nói không ai có tâm tư khác thì Lâu Thất tuyệt đối không tin.
Còn có nhiều thế lực trong Hoang Nguyên ở Phá Vực cũng đang rục rịch, chuyện mà Trầm Sát cần phải đối mặt nhiều không kể xiết, chưa kể tới việc trên người hắn còn có kịch độc và cổ trùng.
Bây giờ tuy đã ngăn chặn được hai thứ này, nhưng không biết lúc nào một trong hai thứ sẽ yếu đi, độc và cổ trùng kia sẽ đồng thời bùng phát, bất kể thân thể Trầm Sát mạnh mẽ đến mấy, cho dù đã dùng thạch tủy ngàn năm và Băng Sơn Huyết Liên thì cũng không chịu được, chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Cho nên, nàng muốn đi cùng Khổng Tu, thăm dò chuyện của lão đạo sĩ thối. Nhưng nghĩ cũng biết Trầm Sát không thể nào để cho nàng rời đi được, bởi vì chỉ có nàng mới giúp hắn qua được đau đớn đêm mười lăm mà thôi. Cho dù hắn đồng ý thì Ưng và Nguyệt cũng nhất định không chịu. Nàng biết bọn họ rất trung thành với Trầm Sát, đến lúc đó không chừng bọn họ sẽ liều mạng để bắt nàng trở về...
Còn có Trầm Sát nữa... Tuy nàng học được nhiều thứ cổ quái, công lực cũng sâu không lường được, nhưng từ trước tới giờ nàng không có cách nào dò xét được thực lực thật sự của Trầm Sát. Nói cách khác, nàng không chắc chắn được lấy năng lực hiện tại của mình thì có thể đánh bại được Trầm Sát hay không. Hơn nữa, hiện giờ hắn đối xử với nàng không tệ lắm, nàng cũng không muốn làm kẻ địch với hắn.
Tóm lại, nàng muốn một mình bỏ chạy là không thiết thực. Nếu đã như thế thì nàng chỉ có thể tạm thời ở bên cạnh hắn mà thôi. Dựa theo tính cách của Lâu Thất, nàng muốn ở bên cạnh người nào thì nàng sẽ bảo vệ người đó, những kẻ muốn hại hắn hoặc muốn thế chỗ hắn thì nàng sẽ không bỏ qua.
Hiện giờ Lâu Thất vẫn không rõ lắm bản thân nàng có mấy phần cảm tình với Trầm Sát, có đáng để nàng bỏ tất cả mọi thứ để ở bên cạnh hắn hay không. Đương nhiên, bây giờ nói gì cũng vô ích, thậm chí nàng còn không biết lão đạo sĩ thối muốn nàng tới nơi này để làm gì. Nàng cảm thấy có lẽ phải mơ thêm mấy lần nữa mới có thể hỏi rõ ràng được, bây giờ nghĩ gì cũng vô ích...
Nhưng lần này nàng mới biết, ở thế giới này, một nữ nhân muốn đơn độc một thân một mình tự lập môn hộ cũng không dễ dàng như vậy, dọc theo con đường này, nàng mới chỉ gặp được một người như Bách Hoa phu nhân mà thôi. Mà Bách Hoa phu nhân lại là một nhân vật có danh tiếng như vậy...
Tuy nói có rất nhiều nữ tử ở bên ngoài, nhưng các nàng không phải có nhà chồng thì cũng tham gia vào các môn phái, trên người có kí hiệu riêng của môn phái đó. Ở thế giới này, các môn phái đều thống nhất quần áo và trang sức theo phong cách riêng biệt, nếu như là môn phái nổi tiếng như Bích Tiên Môn thì chỉ cần mặc đúng đồ của Bích Tiên Môn ra ngoài, trên cổ áo sẽ có dấu hiệu của môn phái. Giống như nói cho người khác biết, ta là kẻ có Bích Tiên Môn làm chỗ dựa.
Nữ nhân không có gì cả mà lại một mình ra ngoài lăn lộn đúng là rất ít...
Hơn nữa, ra ngoài cũng phải tiêu xài không ít. Mặc dù cao nhân tham tiền, tính khí thất thường như Kim lão rất ít, nhưng nếu muốn ở trọ, ăn cơm, mua đồ... cũng không dễ dàng. Nhất là ở một nơi quốc thái dân an như Đông Thanh.
Nghĩ đến Đông Thanh, Lâu Thất không nhịn được hỏi: "Chủ tử, lúc ta bị người khác mang đi, đám người Đông Thời Ngọc ở đâu?" Mấy hôm nay nàng không hỏi chuyện này. Thạch Túy Ngàn Năm bị nàng dùng, chỉ còn một chút cho Trầm Sát, lúc ấy Trầm Sát dung hợp nhất định sẽ nhanh hơn nàng rát nhiều, nhưng cũng không biết đám người Đông Thanh Ngọc có phát hiện được không?
Trầm Sát không trả lời câu hỏi của nàng, chẳng qua chỉ dùng cặp mắt âm u sâu không thấy đáy nhìn thẳng nàng, không nói chuyện.
Đến khi Lâu Thất không nhịn được muốn nói chuyện thì hắn mới chậm rãi mở miệng, hỏi ngược lại: "Nếu bổn Đế Quân làm kẻ địch với toàn thiên hạ thì Thất Thất, nàng sẽ thế nào?"
Hỏi xong, hắn vẫn nhìn nàng chăm chú.
Lúc này đã là hoàng hôn, bọn họ đã chạy một ngày đường rồi. Bây giờ xe ngựa đi chậm lại, có lẽ là chuẩn bị ngủ ngơi hoặc phía trước có chỗ dừng chân. Gió hơi lớn, thổi vào rèm cửa của xe ngựa, nắng chiều vừa vặn chiếu vào mặt Trầm Sát, phủ lên gương mặt hắn một tầng ánh sáng, ngũ quan tinh xảo của hắn hiện lên một cách rõ ràng. Lâu Thất không khỏi thừa nhận, Trầm Sát chính là người nam nhân chói mắt nhất trong những nam nhân nàng từng gặp. Nhưng sự chói mắt này không mang theo vẻ nhiệt tình, ấm áp như ánh mặt trời mà lại là sự lạnh lùng ngang ngược.
Nàng nghĩ tới thân thế của hắn, nói rằng hắn chỉ là một đứa trẻ được gia đình bình thường nuôi nấng, nàng thật sự không tin chút nào. Cha mẹ bình thường sao nuôi dạy được người con trai như vậy? Mà sau đó hắn bị thợ săn nhận nuôi, thợ săn càng không thể nào nuôi dưỡng ra người con trai lạnh lùng, xuất chúng như hắn...
Lâu Thất nghĩ rằng đây chính là do di truyền, là bẩm sinh, như vậy thân thế của hắn và thân thế của nàng đều là bí mật.
Hắn hỏi xong, thấy nàng không đáp lại, ngược lại còn nhìn hắn ngây người, Trầm Sát nhíu mày lại, nghiêng người về phía nàng.
Dưới khí tức nồng đậm của hắn, Lâu Thất mới hoàn hồn lại, theo bản năng đưa tay ra cản hắn.
Thấy mặt mày hắn tối sầm, nàng mới nhớ hắn đang chờ câu trả lời của nàng, nàng suy nghĩ một chút, sau đó hỏi ngược lại: "Chàng đối địch với cả thiên hạ, bao gồm cả ta sao?"
"Sẽ không!"
Giọng Trầm Sát lạnh nhạt, nhưng Lâu Thất lại nghe được ý trong lời nói này của hắn. Hắn nói được là làm được!
Nàng cười rộ lên: "Như vậy thì ta sẽ không làm kẻ địch với chàng. Cho dù chàng giết hết người trong thiên hạ, ta cũng không cảm thấy chàng có gì không tốt." Dù sao người trong thiên hạ này cũng đâu liên quan gì đến nàng, tính tình nàng từ trước đến nay đều lạnh nhạt như vậy.
Trầm Sát lắc đầu một cái, không hài lòng, đáp án này hắn không hài lòng!
"Hừm!" Lâu Thất nhìn ra được hắn không hài lòng, nhưng nàng không biết bản thân đã trả lời sai chỗ nào, rõ ràng nàng cảm thấy mình đã trả lời rất khéo rồi, cho dù hắn giết hết người trong thiên hạ nàng cũng không cảm thấy hắn có gì không tốt, cái này đã đủ ngoại lệ rồi chứ?
Trầm Sát đang chuẩn bị nói, giọng của Nguyệt vang lên: "Chủ tử, mười dặm phía trước không có thành trì, cũng không có bóng người nào..."
"Ngủ ngoài trời đi!" Trầm Sát nói.
Nguyệt đáp một tiếng, sau đó xe ngựa dừng lại. Lâu Thất cảm thấy bụng hơi trướng, xe vừa dừng lại nàng đã vén rèm xe nhảy xuống, động tác vô cùng mau lẹ, Trầm Sát cũng không bắt kịp nàng.
Bọn họ không đi đường lớn, bởi vì vội vã trở về nên đều đi đường tắt, xung quanh là dãy núi trùng điệp, liên miên bất tận. Đường được mở ở giữa những dãy núi này. Bên phải xe ngựa của bọn họ có một cánh rừng trúc rậm rạp, nhìn không rõ mọi vật ở đầu bên kia, nhưng có lẽ cũng là một dãy núi. Rừng trúc trước mặt có một bãi đất trống, hôm nay không mưa, bọn họ nghỉ ngơi ở đây cũng không tính là chuyện gì quá cực khổ.
Lâu Thất đang kéo Mộc Lan xuống ngựa, bởi vì phải đi đường, mà Trầm Sát lại không muốn cho Mộc Lan lên xe ngựa. Hắn cảm thấy hắn không chịu được mùi của Mộc Lan, cũng không muốn để cho Lâu Thất ở cùng Mộc Lan trong một không gian nhỏ hẹp, cho nên Lâu Thất không biết làm thế nào, chỉ đành đổi một cách khác để thôi miên, khiến cho Mộc Lan mơ mơ màng màng, chỉ làm việc theo lệnh của nàng.
Cho nên, cưỡi ngựa nàng ta cũng có thể cưỡi nhưng Lâu Thất sợ xảy ra chuyện gì nên đành cho nàng cưỡi Đạp Tuyết. Đạp Tuyết là con ngựa có linh khí, có thể tự giác đuổi theo mọi người. Nàng có thể hạ lệnh để cho nàng ta xuống ngựa đúng điểm đích, nhưng Lâu Tín không có hảo cảm với nàng ta, nên không chờ Lâu Thất hạ lệnh thì đã thô bạo kéo nàng ta từ trên ngựa xuống.
Lâu Thất vốn đang rất gấp gáp, nhưng thấy Mộc Lan bị kéo té ngã xuống đất, trong lòng khẽ động, lập tức đi tới: "Lâu Tín, ngươi dẫn Đạp Tuyết đi ăn cỏ đi, giao Mộc Lan cho ta!"