“Tôi biết là nữ rồi, đàn ông đương nhiên không sinh được!” Mễ Kiệt trả lời không chút thiện cảm. Mỗi lần nhắc đến mẹ của Ngữ Điền, anh chàng này liền giả bộ ngớ ngẩn.
“Ông chủ Mễ, có phải anh nên đi làm rồi không?”
“Tôi nhận ra cậu đến đây ăn cơm là vì có dụng ý khác thì phải!” Mễ Kiệt liếc nhìn Tiêu Hà Hà ở phía xa với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó nhếch mép lên đầy gian xảo. “Chắc là thứ bảy tôi phải cho Hà Hà nghỉ phép một ngày!”
“Nếu anh không muốn đóng cửa thì cứ làm vậy!” Tần Trọng Hàn cũng cười nói.
“Đe dọa tôi?” Mễ Kiệt nhướn mày.
“Có thể cho là vậy!”
“Vậy thì thôi! Lúc đầu định không đi dự tiệc, nhưng xem ra tôi phải đến nhà cậu rồi!” Mễ Kiệt đứng dậy, nhún vai. “Hàn, chúc ngon miệng, tôi đi đây!”
“Cho tôi mượn cô ấy nửa ngày!” Tần Trọng Hàn chậm rãi ném ra một câu.
“Ai?” Mễ Kiệt cố tình như nghe không hiểu.
“Không muốn chết sớm thì nhanh lên!” Bỗng trên chiếc giày da của Mễ Kiệt bị cắm vào một cây tăm.
“Ê! Giày này tôi mới mua đó!” Mễ Kiệt cúi đầu kêu lên.
“Chân không bị thương, anh nên cảm thấy may mắn!” Lúc này, món bít tết của Tần Trọng Hàn đã đến, anh ta cầm dao nĩa lên một cách nho nhã và bắt đầu dùng bữa.
Mễ Kiệt nhìn thấy cây tăm đó vừa đâm trúng giữa chân và giày, không xuyên vào thịt. Còn may! Rồi thở phào. “Hàn! Cậu phải đền tiền giày cho tôi!”
“Có muốn thêm một cây nữa không?” Giọng của Tần Trọng Hàn vẫn rất bình thản, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười phút sau, tôi muốn cô ấy ra ngoài cùng tôi! Chiều nay anh nhờ người khác đứng ở sảnh đi!”
“Thật ngang ngược!” Mễ Kiệt than thở, kêu cô phục vụ ở gần đó đi gọi Tiêu Hà Hà.
“Anh Mễ, có chuyện gì?” Từ đằng xa đã liếc nhìn Tần Trọng Hàn một cái, Tiêu Hà Hà lo rằng Tần Trọng Hàn lại đang kiếm chuyện.
“Hà Hà!” Tự nhiên Mễ Kiệt không biết phải mở miệng thế nào, sao cứ có cảm giác như đang ép gái nhà lành làm gái điếm quá vậy? Anh ta là giám đốc nhà hàng, chứ đâu phải là tú bà, sao cứ cảm thấy chỗ này của anh ta không phải đang mở nhà hàng mà giống trung tâm mối giới hơn vậy!
“Dạ?”
“Là… Là tổng tài Tần đây có việc nhờ em giúp! Chiều nay em không cần vào làm đâu.” Mễ Kiệt nói nhanh cho xong rồi liếc nhìn Tần Trọng Hàn. “Hàn, nói vậy được chưa?”
Sau đó, không chờ họ lên tiếng, Mễ Kiệt lại nói như bay: “Tôi còn chút việc, hai người nói chuyện đi! Tôi đi trước đây!”
“Anh Mễ!” Tiêu Hà Hà ngẩn ra, sau đó trợn mắt nhìn Tần Trọng Hàn, không nói câu nào, chỉ quay người bước đi.
Tần Trọng Hàn cũng không nói gì, tiếp tục ăn cho xong bữa, nhưng tâm trạng xem ra rất không tệ.
Tiêu Hà Hà mặc kệ anh ta, vẫn quay lại sảnh, nhưng trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm.
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể cắt đứt quan hệ hoàn toàn với người đàn ông âm hồn không tan này đây?
Công việc kinh doanh của nhà hàng rất tốt, sau những đoàn người tấp nập thì nhà hàng cũng yên tĩnh hơn một chút. Tiêu Hà Hà đứng trong sảnh, đang nói chuyện với một người khách.
Hiển nhiên, đó là một người khách nam, và là người khách nam rất ngưỡng mộ Tiêu Hà Hà. “Chào cô, cho hỏi cô tên gì?”
Tiêu Hà Hà cười cười. “Chào anh, mời anh lên lầu hai dùng bữa!”
“Cô cho tôi biết tên họ của cô thì tôi sẽ lên ngay! Đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông đó xem ra rất côn đồ, nói rồi đưa danh thiếp ra, Tiêu Hà Hà không nhận, người đó liền chụp lấy tay cô, cô sợ quá nên rụt tay lại, nhưng vẫn bị anh ta chụp được.
“Thưa anh!” Tiêu Hà Hà cười cầu hòa, mong anh ta sẽ tự trọng. “Vui lòng buông tay ra!”
Trên lầu, Tần Trọng Hàn đã nhìn thấy cảnh này từ xa, mặt anh ta ngay lập tức sa sầm lại.
Sải bước đi xuống, đến bên cạnh họ.
Người đó vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn khôi ngô tuấn tú thì có chút ngạc nhiên. “Anh muốn làm gì?”
Tiêu Hà Hà cố né tránh, vừa quay người thì bắt gặp một đôi mắt uy nghiêm. Chỉ là đôi mắt đó đang nhìn người bên cạnh cô, chứ không phải nhìn cô.
Khi cô còn đang ngần người ra thì Tần Trọng Hàn đã nắm chặt cổ tay cô, tay còn lại nắm lấy cổ tay người kia, siết chặt làm tay người kia đau đến mức phải thả tay Tiêu Hà Hà ra. Lúc này Tần Trọng Hàn mới kéo Tiêu Hà Hà ra sau lưng mình, đối mặt với người kia: “Cô ấy không muốn nhận danh thiếp của anh, lẽ nào anh không nhìn thấy?”
“Việc này liên quan gì đến anh?” Người kia nuốt nước miếng, nhưng vì sợ khí thế của Tần Trọng Hàn, nên đã hậm hực bỏ đi.
Tiêu Hà Hà đứng sau lưng anh ta, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, không ngờ ngày đầu tiên đứng sảnh mà lại không biết xử lý tình huống này như thế nào. Nhờ Tần Trọng Hàn giải vây giùm cô, nếu không, cô không biết đã bị người khác lợi dụng thế nào nữa. Trong thoáng chốc, cảm giác đối với anh ta rất phức tạp, mà tình hình này giữa họ lại rất ngượng ngùng.
Tần Trọng Hàn quay người lại, không nói gì, ngược lại nhân cơ hội này để quan sát cô kỹ hơn.
“Cám ơn!” Tiêu Hà Hà khẽ nói.
“Đi theo tôi!”Anh ta lại nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
“Này! Anh buông tay ra, tôi đang làm việc!” Tiêu Hà Hà hét lên chói tai.
“Không làm nữa!” Anh ta điềm tĩnh nói.
Tiêu Hà Hà nhìn bóng lưng vạm vỡ của anh ta, kéo mình sải bước nhanh đi ra ngoài, mấy anh bảo vệ ở cửa đều trố mắt đứng nhìn, nỗi khổ của cô chỉ cần nghĩ thôi cũng biết được.
Rốt cuộc anh ta định làm gì? Trong lòng không có một giải thích hợp lý về lý do anh ta xuất hiện ở đây, lúc nào cũng bất thình lình làm những việc khó hiểu.
Cho đến khi nhét được cô vào trong xe, chiếc Bugatti chạy băng băng trên đường, Tiêu Hà Hà mới không giãy giụa nữa.
“Thịnh Thịnh đang ở đâu?” Anh ta đột nhiên mở miệng.
“Anh muốn làm gì?” Cô hỏi với vẻ đề phòng.
“Đến đón nó!” Tần Trọng Hàn biết tối qua vì mình mới khiến cho Tiêu Hà Hà nói ra bí mật này. Anh ta đã nhờ người đi điều tra cuộc sống trong năm năm qua của Tiêu Hà Hà, chẳng mấy chốc đã biết được cô đã làm gì trong thời gian đó.
“Đến đón nó làm gì?” Cô không hiểu, trừng mắt lên với anh ta, nhìn thấy mái tóc đen dày đã che đi đôi mắt diều hâu, nhưng lại lộ ra tia sáng rực rỡ lấp lánh.
Tần Trọng Hàn vừa lái xe vừa châm một điếu thuốc, rồi rít vài hơi.
Mùi thuốc lá dần dần lan ra, Tiêu Hà Hà ngây ra mà nhìn anh ta, nhất thời chưa hoàn hồn lại.
“Em yên tâm để nó một mình ở trường mẫu giáo sau khi đã khóc nhiều như hôm qua hả?” Tần Trọng Hàn chậm rãi nói, giọng đàn ông lạnh lùng chất vấn.
Tiêu Hà Hà lập tức hoàn hồn lại, cắn môi rồi khẽ nói. “Không yên tâm thì phải làm sao? Đã như vậy rồi!”
Anh ta nhả ra một vòng khói trắng, giọng nói như xa xôi. “Địa chỉ! Cho tôi biết địa chỉ!”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tần Trọng Hàn!” Cô hỏi với ánh mắt nghi ngờ.
Giọng anh ta rất khẽ: “Tôi quan tâm con một chút, không được sao?”
Nghe thấy lời anh ta nói, rồi lại nhìn khuôn mặt muốn bị đánh đó của anh ta, tuy khuôn mặt đó có thể làm si mê biết bao cô gái, nhưng cô vẫn muốn xé nó ra rồi vứt xuống đất, lấy hết sức giậm vài cái rồi lắp lại cho anh ta, xem anh ta còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không!
“Con của tôi, không cần người khác quan tâm!” Cô nói không chút thiện cảm. Không hiểu sao hễ gặp anh ta, tính cô lại trở nên xấu như vậy.
“Điều này phải hỏi con mới được! Hoặc là cậu bé phải có một người cha, như vậy thì mới dễ dàng giúp con phát triển khỏe mạnh được!” Anh ta vẫn nói, hút thuốc, lái xe, tán gẫu, không hề bỏ lỡ điều nào.
Tiêu Hà Hà ngẩn ra một lúc. Ý anh ta là gì?
Có một người cha?
Bộ muốn có là có sao? Hơn nữa, con cô có cha hay không thì liên quan gì đến anh ta?
Cô không có ý định đó, từ trước đến nay cô chưa từng có ý định sẽ tìm ba cho con cô. Tiêu Hà Hà cố gằng giọng để kiềm chế cảm xúc: “Anh nói đi! Rốt cuộc anh muốn như thế nào! Tần Trọng Hàn! Con tôi có cần tìm một người cha hay không, đó là việc của chúng tôi, không liên quan đến anh thì phải? Anh không thấy mình làm vậy là ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác hay sao?”
Người đàn ông đáng ghét này, sao cứ âm hồn không tan như vậy chứ!
Đã nói nếu gặp nhau thì xem như không quen, vậy mà anh ta lại chạy đến nhà hàng quấy rối cô! Mấu chốt là cô không biết mục đích của anh ta là gì. Nếu cô có vốn để bị anh ta quấy rối thì còn được, nhưng cô chẳng có cái gì. Muốn tiền bạc, anh ta không thiếu. Muốn sắc đẹp, anh ta cũng không thiếu. Cô thật sự không biết ý anh ta là gì. Chẳng lẽ những người giàu có nhàn rỗi làm vậy chỉ để giải sầu thôi sao?
Anh ta cứ đeo bám không tha như vậy, thật sự quá vô lý.
“Thật sao? Tôi đâu thấy ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em đâu. Có hả?” Giọng anh ta đầy vẻ ngạc nhiên như không biết.
“Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tiêu Hà Hà hừ một tiếng lạnh lùng.
“Làm ba của Thịnh Thịnh!” Tần Trọng Hàn chậm rãi nói.
“…” Cô chết lặng.
“Đừng hiểu lầm! Tôi không nói là sẽ theo đuổi em!” Tần Trọng Hàn lại bổ sung thêm một câu, …mới lạ đó. “Đây là hai việc khác nhau!”
Mặt cô càng đỏ hơn, thì ra cô tưởng ai cũng mê mình à! Cũng may là chưa nói ra.
“Ý của tôi là, tôi muốn cho con tình yêu của người cha, chứ không phải là tình yêu nam nữ với em. Tôi không thích nói yêu đương, thích trực tiếp lên giường giải quyết hơn. Nếu em có nhu cầu, sẵn tiện tôi có thể giúp em giải quyết luôn!”
Mặt cô đỏ ưng, nhưng là vì giận. Người đàn ông này, tại sao lại lắm điều như vậy chứ? Hoàn toàn không giống với hình tượng trước đây của anh ta. Anh ta đã phá nát hình tượng tổng tài Tần thị của mình rồi.
“Tôi không rảnh để đùa với anh!” Tiêu Hà Hà lườm anh ta. “Anh đừng đeo bám lấy chúng tôi nữa, con trai tôi rất mạnh mẽ, không cần ba!”
“Vậy để xem Thịnh Thịnh nói thế nào đã!” Điếu thuốc giữa hai ngón tay của Tần Trọng Hàn từ từ cháy xuống, đốt thành một đoạn tàn thuốc. Anh ta có vẻ như đã quên hút thuốc.
“Tàn thuốc sắp rơi rồi kìa!” Cô nhắc nhở, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở.
“Ờ!” Tần Trọng Hàn gảy gảy tàn thuốc, dập thẳng đầu thuốc vào cái gạt tàn ở trong xe.
“Cứ quyết định vậy đi! Cho tôi biết địa chỉ, đừng để tôi hỏi lại lần thứ ba. Không thì em cứ thử xem!” Giọng của anh ta vẫn rất nhẹ, nhưng trong thoáng chốc lại là cô cảm thấy ớn lạnh.
Sự ớn lạnh này, khiến cô đành phải nói ra địa chỉ.
Nhưng trong lòng lại thấy rất không thoải mái, liền gắng gượng nói. “Anh Tần! Tôi không biết đã chọc giận anh khi nào mà làm cho anh thích trêu chọc tôi như vậy, nhưng bây giờ, tôi đã từ chức rồi, không còn là nhân viên của Tần thị nữa, anh có thể nào đừng quan tâm tôi và con trai tôi như vậy nữa không?
“Không được!” Anh ta tiếp tục lái xe.
Chết tiệt! Người đàn ông này ngay cả khi cầm vô lăng mà cũng đẹp trai như vậy.
“Tần Trọng Hàn!” Cô giận dữ, lại hét tên của anh ta. “Anh có thể nào đừng gây phiền phức cho tôi nữa được không? Tôi đã bị anh hại chết rồi! Nếu không phải tại anh, Thịnh Thịnh sẽ không biết chuyện. Nếu trong tâm hồn con trai tôi có để lại bóng râm gì, tôi sẽ nguyền rủa anh cả đời!”
“Bóng râm thì có thể dùng ánh sáng để sưởi ấm, chỉ cần chúng ta cho nó ấm áp, thì sẽ từ từ tan biến thôi!” Tần Trọng Hàn khẽ thở dài, vểnh môi lên, trầm tĩnh nói. “Bây giờ tôi muốn đưa nó đi chơi, nếu em không muốn đi thì có thể xuống xe, tiếp tục trở về nhà hàng để đàn ông trêu chọc!”