Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 194




“Dài hạn?” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó.

“Phải!”

Tần Trọng Hàn rơi vào trầm tư. Người đồng minh đó, rốt cuộc là ai chứ?

Lúc này lại nhận được một thông tin điều tra khác. “Tổng tài, cô Mạc đang ở trong nhà thờ của thành phố H. Bây giờ cô ấy là nữ tu Lam Ảnh!”

Tần Trọng Hàn càng sững sờ hơn, nhớ đến mấy trang cuối cùng đã bị xé đó, anh ta nghĩ về kẻ đồng minh đó. Lam Ảnh làm vậy chắc là để bảo vệ cho người đó? Và người đó, chắc là anh ta cũng quen, nếu không, cô ấy sẽ không làm như vậy.

Anh ta không dám suy đoán tiếp nữa, chỉ cầm lấy áo khoác và đi xuống lầu, rồi nói với Hà Hà: “Hà Hà, tìm được Lam Ảnh rồi, chúng ta mau đi thôi!”

Hai người vội vã đến nhà thờ, tiếng dương cầm tuyệt vời và bình yên đó vang đến, làm cho trái tim phiền muộn của mọi người bỗng cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.

Hàn Lạp cũng đã nhận được tin tức, và cũng đã đến nơi.

Tất cả mọi người đã nhìn thấy Mạc Lam Ảnh mặc áo nữ tu và đang ngồi chơi đàn dương cầm trong nhà thờ, trên mặt cô ấy tràn ngập một nụ cười rạng rỡ, nụ cười thật tươi sáng, thật bình yên.

Thời khắc đó, Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà cũng bị rung động vì nụ cười của cô ấy, và không biết phải làm sao để đi đến hỏi cô ấy về chuyện của con mình.

Vẻ mặt của Hàn Lạp cũng rất bình thản, anh ta ngồi xuống băng ghế và lặng lẽ nhìn cô đánh đàn.

Cuối cùng, khi Mạc Lam Ảnh vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà, sau đó lại nhìn thấy Hàn Lạp, nụ cười của cô bỗng nhiên cứng đờ, sau đó lấy lại vẻ bình thản, dừng đánh đàn và bước tới.

Đầu tiên là một nụ cười mờ nhạt, sau đó nhìn vào ba người, trong mắt đã không còn ham muốn gì khác.

Hàn Lạp nhìn vào một Mạc Lam Ảnh như bây giờ, trong tim thấy rất an ủi.

Tần Tần ngây người ra nhìn cô, cuối cùng cũng nói. “Lam Ảnh, anh muốn biết người đó là ai?”

“Đây là lần cuối cùng tôi gặp mọi người, sau này ở trên đời sẽ không còn tồn tại người tên Mạc Lam Ảnh nữa. Người đó là Mao Chi Ngôn. Xin hãy tha thứ cho tội lỗi của anh ấy!” Mạc Lam Ảnh cầu nguyện.

“Thực sự là anh ta?” Tần Trọng Hàn hoàn toàn lặng người đi, anh ta không mong sẽ nghe thấy câu trả lời này, nhưng không ngờ người đó lại chính là Mao Chi Ngôn.

“Xin mọi người hãy về đi!” Mạc Lam Ảnh lại lấy lại nụ cười, mỉm cười rồi quay người bước đi.

“Em không có gì để nói với anh hả?” Hàn Lạp đột nhiên lên tiếng, giọng rất khẽ.

Mạc Lam Ảnh hơi khựng lại, nhưng vẫn đi thẳng về phía trước.

Không có lời nào, cô ấy đã bước đi, chỉ để lại cho anh ta một bóng lưng xa dần. Đôi mắt của Hàn Lạp càng sâu thẳm hơn, và anh ta cũng không nói gì. Anh ta biết, đã đến lúc mình nên ra đi rồi!

“Sao lại là anh Mao chứ?” Tiêu Hà Hà ngồi trong xe và vẫn còn rất bất ngờ vì thông tin này. “Chẳng phải anh ta là người anh tin tưởng nhất hay sao?”

Tần Trọng Hàn rất bối rối. “Đến lúc này anh cũng không muốn mất đi anh ta, nhưng lại không ngờ người đó chính là anh ta!”

“Anh ta thực sự là người đã bắt mất con của chúng ta à?” Hai bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Hà Hà đang đan chặt vào nhau, rất bối rối. Cô thực sự rất lo lắng. Từ khi biết Ngữ Điền không phải là con trai của mình, trái tim cô cứ trống rỗng, lúc này lại càng lo lắng, không biết phải làm gì.

Không ngờ người đó lại là bạn thân nhất của Tần Trọng Hàn, tại sao anh ta lại làm như vậy? Lại còn cheu giấu trong nhiều năm. Hễ nghĩ đến việc đây có vẻ như là một âm mưu lớn, Tiêu Hà Hà liền cảm thấy lạnh sống lưng, nổi da gà.

Tần Trọng Hàn cũng không biết tại sao anh ta lại làm điều đó, nhưng anh ta sẽ điều tra. “Hà Hà, anh sẽ chở em về nhà trước, sau đó anh sẽ tìm cách để điều tra.”

Anh ta lái xe bằng một tay, tay kia thì đưa ra và nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt của cô, để an ủi cô. “Anh chắc chắn sẽ tìm được con, hãy tin anh!”

“Ừm!” Cô gật đầu. “Nhưng tại sao Mao Chi Ngôn lại làm như vậy? Anh ta thật sự quá đáng sợ!”

Tần Trọng Hàn mím chặt môi, ánh mắt bắt đầu xa xăm. “Dù anh ta có mục đích gì đi nữa, anh ta cũng không bao giờ thực hiện được, nó sẽ bị phơi bày. Anh sẽ không cho phép anh ta tiếp tục làm càng như vậy đâu!”

Anh ta xem Mao Chi Ngôn là anh em, nhưng Mao Chi Ngôn đã làm gì?

Tiêu Hà Hà liếc mắt nhìn sang Tần Trọng Hàn, khuôn mặt nghiêng đẹp trai của anh ta đầy vẻ cương quyết. Anh ta cũng nghiêng mắt nhìn cô, tiếp tục lái xe, và bàn tay cũng siết chặt. “Em đừng lo, mọi chuyện đã có anh!”

“Ừm! Em chỉ lo lỡ như con không chịu nhận chúng ta thì phải làm sao? Nếu bây giờ con đang sống rất hạnh phúc trong một gia đình xa lạ, vậy làm sao chúng ta đem được con về?” Tiêu Hà Hà nói với vẻ lo lắng. “Nhưng nếu con sống không hạnh phúc, nếu con bị người ta đánh đập rồi bắt đi làm ăn xin ngoài đường, vậy phải làm sao? Trong lòng em cứ lo lắng những chuyện này, em sợ...”

Anh ta lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. “Không đâu, không có đâu! Anh gọi điện thoại đã!”

Anh ta thả tay cô ra và gọi điện cho Phong Bạch Dật. “Dật à, con trai của tôi mất tích rồi! Mao Chi Ngôn đã đánh đổi con trai của tôi, thì ra đứa con luôn ở bên cạnh tôi lại không phải là con trai của tôi.”

“Con trai của anh?” Giọng nghi ngờ của Phong Bạch Dật vang lên. “Cậu bé lần trước hả? Thịnh Thịnh? Không thể nào đâu, nó có bộ chân mày giống y như anh, sao mà bị người ta đánh tráo được?”

“Nó không phải là con trai của tôi, nó là đứa con mà vợ tôi nhặt về nuôi!” Tần Trọng Hàn nói ở đây thì đột nhiên thắng gấp, giọng rất phấn khích. “Dật à, cậu nói, cậu nói Thịnh Thịnh giống tôi?”

“Chẳng lẽ còn ai giống anh và vợ anh hơn nó nữa à?” Phong Bạch Dật nhíu mày.

Tiêu Hà Hà cũng ngây người ra, cô bị câu nói này làm cho hồ đồ, cô vội nắm lấy tay áo của Tần Trọng Hàn một cách vô thức, ước gì cũng được nghe thấy Phong Bạch Dật đang nói gì.

Còn vẻ mặt của Tần Trọng Hàn cũng đờ đẫn ra, thậm chí còn kèm theo một chút vui sướng.

Phong Bạch Dật nói từ đầu bên kia điện thoại: “Hãy tin vào con mắt của tôi, thằng nhóc Thịnh Thịnh chính là giống của anh!”

“Sao cậu lại chắc chắn như vậy?” Tần Trọng Hàn đương nhiên hy vọng chuyện đó là đúng, nhưng, điều này làm sao có thể?

“Anh về làm xét nghiệm đi! Còn tên Mao Chi Ngôn này, tôi sẽ điều tra giùm anh!” Phong Bạch Dật nói xong liền cúp máy.

“Anh ấy nói gì?” Tiêu Hà Hà lo lắng hỏi.

“Hà Hà, em… Em nghĩ, Thịnh Thịnh có thể nào là con của chúng ta không?” Anh ta nói rất dè dặt, nhìn thẳng vào mắt cô. Nếu Phong Bạch Dật không nói, anh ta thực sự không nghĩ tới. Nhưng Phong Bạch Dật đã nhắc nhở như vậy rồi, cả người của anh ta như bị đánh tỉnh bởi một cây gậy.

“Thịnh Thịnh? Ôi trời ơi!” Tiêu Hà Hà ngây người ra. “Phải không? Phải vậy không? Mọi người ai cũng nói Thịnh Thịnh giống em, nó thực sự giống em, nhưng, nhưng chuyện này có thể không?”

Cô rất hy vọng rằng Thịnh Thịnh là đứa con ruột thịt của mình!

“Chúng ta lập tức về nhà rồi đi làm xét nghiệm ADN.” Tần Trọng Hàn nhấn ga xuống hết nấc, chiếc xe lao thẳng đến biệt thự như một mũi tên đã được giương dây.

Vừa về đến nhà, Tần Lăng Hàng cũng vừa dẫn Thịnh Thịnh đi đánh golf về. Tần Trọng Hàn vừa nhìn thấy hai ông cháu từ xa, anh ta liền phấn khởi nói: “Em có nhận ra rằng ba anh rất thích Thịnh Thịnh không? Thậm chí còn thích hơn cả thích Ngữ Điền nữa. Chỉ số IQ của cậu bé này cũng rất cao, anh hy vọng rằng nó là con trai của anh!”

“Chúng ta xuống xe đi!” Tiêu Hà Hà kích động đến mức không thể tự mở dây an toàn.

Tần Trọng Hàn giúp cô mở nó ra. “Khoan nói cho ba biết đã!”

Anh ta lo lỡ như không phải thì sao?

“Ừm!” Tiêu Hà Hà ra khỏi xe và hét lên từ đằng xa. “Thịnh Thịnh!”

“Mẹ!” Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Hà Hà, Thịnh Thịnh ngay lập tức nhoẻn miệng cười, dáng vẻ nhỏ nhắn với răng trắng môi đỏ đó là bản sao của Hà Hà rồi chứ còn gì nữa!

Tần Trọng Hàn cứ nhìn vào họ, rồi cảm thấy trong mắt nóng lên.

“Thịnh Thịnh!” Tiêu Hà Hà đột nhiên ôm lấy cậu bé và thầm cầu nguyện, Thịnh Thịnh là của cô, là con trai của cô.

“Hai đứa định ra ngoài hả?” Tần Lăng Hàng hỏi.

“Ba, tụi con đưa Thịnh Thịnh ra ngoài một lát, chút nữa sẽ về liền.” Tần Trọng Hàn nói, không muốn cho ba mình biết chuyện mình định đưa Thịnh Thịnh đi làm xét nghiệm AND.

“Đi đâu?” Tần Lăng Hàng đang chờ đến giờ để chơi cờ với Thịnh Thịnh mà.

“Đến nhà ba vợ, tụi con sẽ về sớm!” Tần Trọng Hàn đã bồng Thịnh Thịnh lên. “Con trai, chúng ta đi thôi!”

“Con không phải là con trai của chú!” Thịnh Thịnh nhún vai. “Chú ơi, Ngữ Điền mới là con trai của chú đó!”

Lời nhắc nhở của cậu bé khiến Tần Trọng Hàn cảm thấy chua xót. Ngữ Điền có phải đâu! Nhưng anh ta cũng không nói gì. “Đi thôi, Hà Hà!”

Ở bệnh viện.

Tần Trọng Hàn dụ dỗ Thịnh Thịnh. “Cục cưng à, chúng ta làm một cuộc kiểm tra được không?”

“Kiểm tra gì?” Thịnh Thịnh nhướn mày lên.

Tiêu Hà Hà lên tiếng: “Thịnh Thịnh à, chúng ta sẽ kiểm tra nhóm máu, cần lấy vài giọt máu đó con!”

“Nhất định phải làm vậy sao?” Thịnh Thịnh hỏi.

“Thịnh Thịnh sợ đau à?” Tiêu Hà Hà luôn dạy cậu bé phải dũng cảm.

“Dạ không sợ! Nhưng sao con cứ cảm thấy vẻ mặt của chú và mẹ có gì đó không đúng lắm!” Thịnh Thịnh rất nhạy cảm, mới đó đã phát hiện ra vẻ mặt của hai người họ hơi kỳ lạ. “Vẻ mặt của chú và mẹ cứ giống như là xét nghiệm máu nhận người thân vậy đó!”

Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà lập tức hơi bối rối, trẻ con thông minh quá cũng rất khó xử lý.

Lúc này, người bác sĩ mà Tần Trọng Hàn quen biết cũng đã đến. “Cậu Tần, kết quả nhanh nhất cũng cần nửa ngày, phòng xét nghiệm đã đầy lịch rồi.”

“Không thể nhanh hơn được sao?” Tần Trọng Hàn nôn nóng muốn biết.

“Đây là thời gian nhanh nhất rồi!”

“Vậy thôi được, chúng ta lấy mẫu máu đi!” Tần Trọng Hàn đã chìa tay ra.

“Xét nghiệm cái gì vậy?” Thịnh Thịnh hỏi với vẻ mặt kinh ngạc. “Mẹ ơi?”

Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra. “Thịnh Thịnh à, trước giờ mẹ chưa từng nói dối. Mẹ nói cho con biết, bây giờ đang xác minh chuyện mà chú và mẹ muốn biết, Thịnh Thịnh đừng hỏi được không?”

Cô không muốn cho con hy vọng rồi lại làm tổn thương nó, nhưng cũng không muốn nói dối.

“Dạ! Mẹ ơi, con không hỏi nữa!” Thịnh Thịnh gật đầu, rồi ngoan ngoãn chìa bàn tay nhỏ nhắn ra. “Bác sĩ ơi, bác buộc tay con đi, con không sợ đau đâu!”

“Con ngoan quá!” Bác sĩ vuốt vuốt đầu của Thịnh Thịnh rồi nhìn sang hai ngườ, thở dài nói: “Sao tôi cứ cảm thấy rằng không cần xác minh cũng có thể chắc chắn rồi chứ?”

Trái tim của Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn đều thắt lại, nếu đúng là vậy thì tốt quá! Tâm trạng của họ vào lúc này không thể diễn tả bằng lời nói.

Bác sĩ đã lấy mẫu máu cho cả ba người. Nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn bị đâm lủng của con trai, Tiêu Hà Anh rất đau lòng. “Thịnh Thịnh à, có đau không con?”

Thịnh Thịnh lắc đầu. “Mẹ ơi, mẹ có đau không? Để con thôi cho mẹ...”

Trái tim của Tiêu Hà Hà run rẩy, càng thấy đau đớn hơn, nhưng lại thấy được an ủi khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt cô, làm trái tim cô dâng đầy cảm xúc.

Thịnh Thịnh nắm lấy tay Hà Hà và thổi vài hơi. “Mẹ ơi, còn đau không?”