Với mái tóc ngắn màu đen, Mao Chi Ngôn trông gọn gàng và sáng sủa, dáng người mảnh khảnh, đang mặc một cái áo khoác nam màu be, tôn lên vẻ cao ráo của anh ta. Nhìn thấy Tần Trọng Hàn đi ra, trên mặt Mao Chi Ngôn cũng không hề có bất kỳ biến động nào, chỉ mỉm cười và chào hỏi Tần Trọng Hàn. “Tôi tưởng tối nay tăng ca nên mới chạy đến đây!”
Tần Trọng Hàn hơi ngây người ra, híp mắt lại và nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, vẫn tỉnh bơ. “Nhưng bây giờ không cần nữa, buổi họp báo sẽ được lên tin vào ngày mai, mọi chuyện đã xử lý xong rồi, chúng ta đi làm vài ly đi!”
Trên mặt của Mao Chi Ngôn vẫn không có thay đổi nào. “Được! Nhưng nhìn cậu có vẻ như đang rất mệt mỏi!”
Tần Trọng Hàn nghe thấy vậy liền rất im lặng. Vài giây sau, anh ta mỉm cười, nụ cười sâu xa khó đoán. “Chi Ngôn, tối nay đã xảy ra một số chuyện. Tôi, rất buồn!”
Đôi mắt của Mao Chi Ngôn chợt long lên. “Ố? Chuyện của công ty à?”
Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Chuyện của công ty thì không khó khăn đến vậy, chuyện khác!”
Mao Chi Ngôn chợt căng cứng cả người, rồi nhướn mày lên. “Cậu mà có chuyện buồn à?”
“Vậy nên hãy đi làm vài ly với tôi đi!” Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, và Tần Trọng Hàn đã ra dấu tay mời anh ta đi.
Mao Chi Ngôn để ý thấy sắc mặt của Tần Trọng Hàn, trong tim cũng hơi căng thẳng, lẽ nào cậu ta đã linh cảm được điều gì? Hay là đã nắm được bằng chứng gì rồi?
“Không đi hả?”
“Sao lại không? Đi thôi! Tôi mời cậu!”
Ở quán bar.
Hai người ngồi trong phòng vip, người phục vụ đã bưng lên một hàng bia.
“Không say không về ha?” Tần Trọng Hàn nhìn Mao Chi Ngôn.
Mao Chi Ngôn dường như không ngờ sẽ như vậy nên có hơi nghi ngờ, rồi sau đó gật đầu. “Được! Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ chiều theo!”
Mắt của hai người gặp nhau, Tần Trọng Hàn cũng tỉnh bơ, chỉ hơi mỉm cười. “Chi Ngôn à, chúng ta đã quen biết nhau rất nhiều năm, anh vẫn luôn là một trong những người anh em tốt nhất của tôi.”
Đôi mắt của Mao Chi Ngôn hơi híp lại, anh ta cảm thấy tối nay Tần Trọng Hàn hơi khác khác. Lẽ nào anh ta đã phát giác ra điều gì rồi? Hay là cậu ta đã đánh giá thấp mình rồi?
“Phải, chúng ta luôn là anh em tốt!”
Tần Trọng Hàn gật đầu: “Vì vậy, tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ trân trọng duyên phận của chúng ta, để chúng ta sẽ là anh em tốt suốt đời. Ở kiếp này, tôi không phụ anh!”
Cuối cùng Mao Chi Ngôn có thể chắc chắn rằng Tần Trọng Hàn đã có nghi ngờ với anh ta. Sao cậu ta lại biết được chứ? Anh ta hơi run, rồi ngay lập tức nói: “Tất nhiên, chúng ta luôn là anh em tốt mà.”
Tần Trọng Hàn nâng ly lên, hai người cùng nâng ly. Mắt của cả hai đều rất sâu thẳm. Tần Trọng Hàn uống một hơi thật lâu, rồi mới nói: “Lam Ảnh nhập viện rồi!”
Ánh mắt của anh ta vẫn cứ dừng lại trên mặt Mao Chi Ngôn. Anh ta nhận ra khi mình nói ra bốn từ “Lam Ảnh nhập viện”, bàn tay đang cầm ly bia của Mao Chi Ngôn lập tức siết chặt lại, khớp xương trên các ngón tay của anh ta trắng bệch ra, bàn tay đó siết chặt.
“Này! Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?” Mao Chi Ngôn không biết giọng của mình hơi run rẩy. “Tôi có đến thăm cô ấy, bác sĩ nói cô ấy hồi phục khá tốt mà!”
Tần Trọng Hàn gật đầu, mắt anh ta lướt trên mặt Mao Chi Ngôn, rồi nói: “Ý thức của cô ấy đã hồi phục rồi!”
“Vậy là cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra chứ gì?” Mao Chi Ngôn lại hỏi, rồi cầm ly bia lên tu một hơi trong vô thức, rồi vội vàng hỏi: “Cô ấy ổn rồi hả? Ý thức thực sự hồi phục rồi?”
“Không! Cô ấy đã bị trúng một viên đạn!” Tần Trọng Hàn chậm rãi nói. “Bị thương rồi!”
“Hả?” Mao Chi Ngôn đứng phắt dậy, như thể nhận ra được phản ứng của mình hơi quá mức, anh ta lại ngồi xuống. “Sao lại như vậy? Sao lại bị trúng đạn? Cô ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng chứ?”
“Là do Lam Tịnh đã bắn!” Tần Trọng Hàn lại nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Mao Chi Ngôn. “Không bị nguy hiểm đến tính mạng!”
“Cậu nói Lam Tịnh đã bắn cô ấy? Tại sao vậy?” Vẻ mặt lo lắng của Mao Chi Ngôn đã trấn tĩnh lại khi nghe thấy không có nguy hiểm đến tính mạng, anh ta cũng nhận thấy phản ứng của mình hình như hơi quá, nên đã lập tức tu một ngụm bia lớn.
“Lam Tịnh, cô ấy chết rồi!” Lúc này, Tần Trọng Hàn lại nói.
Mao Chi Ngôn lặng người đi. Lam Tịnh đã chết? Cô ấy chết rồi!
“Sao lại như vậy?” Mao Chi Ngôn ngạc nhiên. “Tại sao Lam Tịnh lại chết?”
“Bao nhiêu năm qua, cô ấy đã luôn yêu Tăng Ly, nhưng lại không có được sự chấp thuận của cậu ấy. Vì chấp niệm quá nặng, quá cực đoan, cô ấy đã uống thuốc tự tử. Có lẽ đây là sự giải thoát tốt nhất đối với Lam Tịnh. Nhưng nhìn thấy cảnh này, suy cho cùng không ai trong chúng ta mong muốn cả, vì một sinh mạng trẻ cứ vậy mà mất đi. Khi quen Lam Ảnh, cô ấy vẫn là một cô bé, vẫn thật đáng yêu. Chớp mắt cái đã lớn, chúng ta đều là người quen cũ, tôi tin rằng anh cũng rất buồn. Vì vậy tối nay, chúng ta không say không về!” Tần Trọng Hàn lại nâng ly lên lần nữa.
Trên mặt Mao Chi Ngôn lại đầy cảm xúc phức tạp, một hồi lâu sau, anh ta buồn bã hỏi: “Lam Ảnh thực sự đã qua khỏi nguy hiểm rồi chứ?”
“Lam Ảnh đã qua khỏi nguy hiểm rồi, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, Hàn Lạp đang chăm sóc cho cô ấy!” Tần Trọng Hàn không đến thăm Mạc Lam Ảnh nữa, vì đã xác định rằng cô ấy không còn bị đe dọa đến tính mạng nữa, ý thức cũng đã hồi phục, gánh nặng trong lòng anh ta cũng đã đặt xuống được rồi. Nhưng còn cái chết của Mạc Lam Tịnh, trong lòng anh ta vẫn còn rất buồn, dù gì đó cũng là một sinh mạng sờ sờ.
Mao Chi Ngôn khẽ lẩm bẩm: “Sao lại như vậy được?”
“Chi Ngôn, tôi nhớ hình như anh từng thích Lam Ảnh có phải không?” Cố tỏ ra không kinh ngạc để lên tiếng hỏi, nhưng Tần Trọng Hàn lại có ám chỉ khác, anh ta chỉ muốn biết lý do tại sao Mao Chi Ngôn lại làm như vậy. Mỗi khi con người ta làm chuyện gì đó, họ sẽ luôn có lý do của mình.
Và anh ta càng chắc chắn hơn rằng Mao Chi Ngôn và Mạc Lam Tịnh có quan hệ. Vẻ mặt của Mao Chi Ngôn, từ lúc nghe thấy chuyện của Mạc Lam Tịnh, thì luôn rất bối rối. Và Tần Trọng Hàn cũng càng chắc chắn hơn, bởi vì Lam Ảnh, anh ta mới đứng sau lưng phỉ báng công ty chứ gì? Nhưng có thật chỉ vì Lam Ảnh thôi không? Lẽ nào không còn nguyên nhân gì khác nữa?
“Hình như đó là chuyện của mười hai năm trước rồi, lúc đó là năm đầu đại học, nhớ lại đúng là lâu lắm rồi!” Tần Trọng Hàn tự nói.
Vẻ mặt của Mao Chi Ngôn hơi không tự nhiên, nhưng không hề phủ nhận. “Phải, đúng là tôi từng theo đuổi cô ấy. Lúc đó, cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất tử tế, rất trong sáng, giống như một thiên thần!”
Nhắc đến Mạc Lam Ảnh, Mao Chi Ngôn đúng là hơi nhớ nhung những ngày tháng đó, rất đẹp, không có tranh chấp. Nhưng những năm tháng thanh xuân đó, đã qua từ lâu, và không bao giờ quay trở lại được nữa.
“Bao nhiêu năm qua, anh không kết hôn, chắc không phải vì Lam Ảnh đó chứ?” Tần Trọng Hàn lại nói.
“Làm gì có chuyện đó?” Mao Chi Ngôn lắc đầu, trên mặt ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh. “Đâu có gấp gáp gì!”
Ánh mắt u ám sâu thẳm của Tần Trọng Hàn nhìn vào Mao Chi Ngôn, cố gắng tìm hiểu một số thông tin từ miệng anh ta, cũng hy vọng rằng tình bạn này có thể tiếp tục. Dù thế nào đi nữa, anh ta đều không muốn Mao Chi Ngôn đã làm ra chuyện đó. Anh ta không tin, và cũng không muốn tin.
Hai người cứ vậy mà nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Mao Chi Ngôn không hề bày tỏ một chút áy náy nào, trái tim của Tần Trọng Hàn bất giác lạnh băng.
Còn Mao Chi Ngôn lại nói vào lúc này: “Tôi muốn đến thăm Lam Ảnh và Lam Tịnh!”
Anh ta vẫn không nói ra, Tần Trọng Hàn không kìm nén nổi vẻ thất vọng. Anh ta đã cho Mao Chi Ngôn một cơ hội, nhưng Mao Chi Ngôn lại không nói gì, tức là định sẽ tiếp tục làm kẻ thù của anh ta hay sao? Nhưng anh em là anh em, anh ta thực sự không muốn mất đi người bạn này!
Kết quả, buổi hẹn không say không về này chưa được hoàn thành. Có lẽ Mao Chi Ngôn không hề có ý định sẽ dừng tay! Tần Trọng Hàn vẫn tỉnh bơ và nói: “Được! Cùng đến bệnh viện đi!”
Ở bệnh viện.
Tăng Ly ngồi một mình trên băng ghế ở hành lang, trên sàn nhà là một đống đầu thuốc lá, các cô y tá không dám nói gì, còn trên bức tường bên cạnh có dán tấm biểm “Không hút thuốc”.
Nhưng Tăng Ly vẫn cứ hút.
Mạc Lam Ảnh đã khóc quá nhiều và ngất đi, khi tỉnh lại thì nhớ ra điều gì đó, liền nói với Hàn Lạp: “Lạp à, anh gọi Tăng Ly vào đây!”
Hàn Lạp gật đầu. “Em đừng để tâm trạng thay đổi đột ngột quá, cơ thể em còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi!”
“Ừm, cám ơn anh! Thật tốt khi có anh bên cạnh, Lạp à!”
Sau khi Tăng Ly bước vào, vẻ mặt rất áy náy. “Lam Ảnh, mình xin lỗi... Nếu mình đồng ý kết hôn với Lam Tịnh sớm hơn, có lẽ hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi! Đều là lỗi của mình, tất cả đều là lỗi của mình!”
Mạc Lam Ảnh lắc đầu. “Không! Ly à, không phải vậy đâu, bạn đừng tự trách mình nữa. Mặc dù Lam Tịnh là người thân nhất của mình, hai chị em mình từ nhỏ đã không có mẹ, đã nương tựa vào nhau mà sống đến hôm nay. Nhưng mình biết trong tim hai chị em mình đều có ma quỷ, tại tụi mình không thể thoát khỏi khúc mắc của trái tim, sao có thể đổ lỗi cho người khác? Tất cả mọi chuyện đều là số mệnh! Bạn đừng tự trách về chuyện của nó, mình không trách bạn đâu, thật sự không trách đâu!”
Nhưng cô càng nói như vậy, trong lòng Tăng Ly lại càng buồn hơn.
Khuôn mặt của Mạc Lam Ảnh rất tiều tụy gầy gò, hai gò má nhô cao, nhưng vẫn có vẻ thản nhiên, có vẻ thư giãn. “Có lẽ sau khi lên thiên đàng thì nó sẽ hạnh phúc, sẽ không bị khúc mắc trong lòng dày vò nữa, cách giải thoát này cũng không có gì là không tốt! Ly à, mình muốn nói với bạn rằng, sáu năm trước, vào cái đêm ở trong phòng khách sạn thành phố H, người đã cùng với bạn là Dương Dương, không phải Lam Tịnh! Vả lại, Dương Dương đã sinh được một đứa con, đó là con của hai người. Tiếc là, mình không biết bây giờ đứa trẻ đang ở đâu. Đứa trẻ đã bị Lam Tịnh bồng đi mất, mình thực sự không biết đứa trẻ đã đi đâu. Xin hãy tha thứ cho mình!”
Rầm một tiếng, trong đầu Tăng Ly như bị sét đánh qua. “Cái… Cái gì?”
“Những gì mình nói đều là thật, đừng nghi ngờ đôi tai của bạn, đêm đó là Dương Dương. Bữa tiệc của chúng ta, mọi người đều say bí tỉ, Lam Tịnh đã cho bạn uống thuốc, nhưng lúc đó nó đang tới tháng nên không thể đi vào. Dương Dương không biết gì, nên dìu bạn vào phòng rồi không thấy đi ra nữa. Lam Tịnh cứ đứng canh ở bên ngoài, chờ đến khi trời sáng, Dương Dương lén la lén lút đi ra như muốn bỏ trốn, sau đó Lam Tịnh mới đi vào trong. Mọi chuyện là vậy đó! Sau đó chắc vì Dương Dương đã suy nghĩ thông suốt hay sao đó, nên đột nhiên quay trở lại. Khi về đến nơi, nhìn thấy bạn và Lam Tịnh đang ôm nhau nằm trên giường. Mọi chuyện sau đó, bạn cũng biết rồi...”
Trái tim của Tăng Ly bỗng như ngừng đập vì bị sét đánh. “Đêm đó là Dương Dương?”
Thảo nào ánh mắt cô ấy nhìn mình lại buồn bã đến vậy. Thảo nào Dương Dương lại giận dữ khi biết chuyện Mạc Lam Tịnh yêu cầu anh ta phải chịu trách nhiệm. Thảo nào ba tháng sau, cô ấy đã bỏ đi khỏi nhà họ Tăng trong một năm, và trong năm đó, không ai biết cô ấy đã đi đâu.
Thì ra, cô ấy đã có thai!
Con của họ?
“Dương Dương đã mang thai con của mình? Đứa trẻ đã bị Lam Tịnh bắt đi? Không tìm thấy được?” Tăng Ly nhìn Mạc Lam Ảnh với vẻ khó tin.
Mạc Lam Ảnh gật đầu đầy áy náy. “Hãy tha thứ cho mình, vì đến bây giờ mình mới chịu nói với bạn! Mình mãi chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình, không nghĩ cho người khác, vì vậy cho đến bây giờ mới nói với bạn!”