Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 10




 “Cô đó, chắc đã thay đổi cách nhìn về mình rồi chứ gì? Hừ! Sắc đẹp của cô vẫn chưa đủ chuẩn đâu! Đừng quên thân phận của mình, vào phòng tổng tài nhớ phải gõ cửa trước chứ!”

 “Dạ! Tôi xin lỗi!” Tiêu Hà Hà gật đầu liên tục.

 An Tây giận dữ, hất cái mông lớn và rời đi.

 “Hà Hà, chị lại va vào đâu nữa rồi?” Hướng Tịnh tiến đến. “Có phải tổng tài và An Tây đang ấy ấy không?”

 “Làm gì có!” Cô nhanh chóng nói. “Trong đầu em toàn những suy nghĩ đen tối!”

 Hướng Tịnh lè lưỡi ra, cười nói: “Nhưng em thấy vẻ mặt của chị rõ ràng là như vậy mà! Chị xem mặt chị đỏ bừng lên rồi kìa, làm như người ấy ấy với tổng tài là chị vậy!”

 “Đừng giỡn nữa!” Tiêu Hà Hà nghiêm nghị kêu Hướng Tịnh dừng lại. Cô đã làm mích lòng tổng tài, không biết liệu có bị sa thải không nữa. Nhưng đã chờ rất lâu, cô vẫn chưa chờ được Tần Trọng Hàn nổi giận.

 Sau giờ làm, cánh cửa văn phòng tổng tài vẫn đóng chặt, Tiêu Hà Hà vẫn đang ngồi ở chỗ của mình. Mọi người đã ra về gần hết, An Tây trừng mắt nhìn Tiêu Hà Hà mấy cái, rồi mang đôi giày cao gót đi về phía thang máy.

 Tiêu Hà Hà thấp thỏm không yên, không biết liệu mình có bị sa thải hay không.

 Điện thoại đột nhiên reo lên, Tiêu Hà Hà sợ đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên, liếc nhìn vào phòng tổng tài, nhấn nút nghe. “Thư ký Tiêu, mang cho tôi một ly cà phê!”

 Trong văn phòng, Tần Trọng Hàn nhân thời gian nghỉ ngơi đã đi rửa mặt chải đầu, thay cái áo sơ-mi bị nhăn ra, nhìn vào gương mặt điển trai hấp dẫn trong gương, một nụ cười nhếch lên ở khóe miệng.

 Sau đó tiếp tục quay lại bàn và làm việc.

 “Tổng tài, cà phê đây!” Tiêu Hà Hà bưng ly cà phê bước vào với vẻ mặt bất an rồi đặt nó lên bàn.

 Ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ bất cẩn sẽ bị sa thải ngay.

 “Giúp tôi tìm lại tài liệu của cuộc họp sáng nay!” Tần Trọng Hàn chỉ vào đống tài liệu ở trước mặt, nói mà không thèm ngẩng đầu lên.

 “Dạ!” Đặt cái khay lên bàn trà ở bên hông, Tiêu Hà Hà bắt đầu tìm, nhưng không ngờ lại bất cẩn đụng đổ ly cà phê. “A! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tổng tài!”

 Tiêu rồi! Cô lại gây ra họa nữa rồi!

 Vội vàng đỡ lấy ly cà phê. Cà phê nóng văng lên trên tay làm phỏng da cô. Nóng quá! Nhưng cũng đã làm ướt bàn làm việc của Tần Trọng Hàn.

 Tiêu Hà Hà mặc kệ cơn đau âm ỉ trên tay, lấy khăn giấy lau bàn cho Tần Trọng Hàn, vừa lau vừa nói: “Tổng tài, tôi xin lỗi, tôi không cố ý!”

 Cho đến khi đã lau hết sạch sẽ. May quá, không làm tổng tài bị phỏng, nếu không thì cô tiêu đời thật rồi. Người ta là kim cương, một cân thịt còn đắt hơn kim cương nữa, sao cô đền nổi đây?

 Không có sự giận dữ như dự đoán. Anh ta để cây bút trong tay xuống, nhìn vào bộ dạng hoảng loạn của cô, rồi nhìn vào tay cô, ánh mắt chợt nghiêm nghị lại. Anh ta lập tức đứng dậy, kéo tay cô về phía mình. “Có bị phỏng tay không?”

 Nói rồi, anh ta kéo cô vào phòng vệ sinh phía sau phòng tổng tài, mở vòi nước rồi xối lên tay cô.

 Bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, Tiêu Hà Hà muốn rút tay lại nhưng anh ta đang nắm rất kỹ, cẩn thận dùng nước lạnh xối cho cô.

 “Cũng may không bị phỏng, nhưng bị đỏ rồi, về nhà nhớ bôi thuốc!” Cuối cùng anh ta cũng thả tay cô ra! Bàn tay đó nhỏ thật, lại còn bị chai nữa, xem ra đã chịu rất nhiều khổ cực.

 Cặp lông mi dài của Tiêu Hà Hà cúi xuống, tim đột nhiên đập thình thịch. “Tổng tài, tôi xin lỗi, tôi sẽ đi pha ly khác cho anh!”

 Bên dưới lớp lông mi đen và dày, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi môi mỏng nhếch lên rất tao nhã. “Được!”

 Cô giống như một con chuột nhỏ, bám sát vào tường rồi chạy ra khỏi phòng tổng tài, hít một hơi thật sâu, bất ngờ vì anh ta không nổi giận. Khi cô quay lại, cô đặt ly cà phê xuống một cách cẩn thận. “Tổng tài, tài liệu anh cần đây!”

 Tầm nhìn của anh ta dừng lại ở tay cô, một lúc lâu sau mới gật đầu. “Ừ!”

 “Tổng tài!”

 “Hả?” Tần Trọng Hàn đóng xấp tài liệu lại và nhìn lên.

 “Tại sao anh lại giao cho tôi phụ trách việc hợp tác với AVL vậy?”

 “Cô không đảm nhiệm nổi à?” Tần Trọng Hàn nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm.

 “Tôi chỉ là nhân viên mới!”

 “Cô chỉ cần cho tôi biết cô có đảm nhiệm nổi hay không thôi.” Tần Trọng Hàn nói.

 “Ngẩng đầu lên!” Khóe môi của Tần Trọng Hàn nhếch lên, giọng nói càng thu hút hơn. “Cô có sở thích nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình rồi nói chuyện với người khác à?”

 “Hả?” Mặt cô đỏ bừng, ngước đầu lên với vẻ ngượng ngùng, đâm sầm vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta.

 Không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, giống như ánh sáng chói lọi của những viên kim cương đen, khiến người ta sẽ bị rơi vào sâu thẳm bên trong nó nếu lỡ bất cẩn.

 “Được hay không được?” Anh ta hỏi một cách nghiêm túc.

 “Được!” Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, trả lời với vẻ chắc chắn.

 Bất kể ra sao, cô phải cố gắng hết sức để thử. Trong thế giới của cô không có thất bại, bởi vì cô không cho phép bản thân mình thất bại. Cô còn phải nuôi Thịnh Thịnh, Thịnh Thịnh là nguồn tin của cô!

 “Tốt lắm! Tôi hy vọng sẽ nghe được một câu trả lời khẳng định!" Anh ta nói.

 “Cám ơn sự cất nhắc của tổng tài!” Tiêu Hà Hà cảm kích từ tận đáy lòng.

 “Đi ăn chung đi!” Anh ta dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô và nói.

 “Cái gì?” Cô ngạc nhiên, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

 “Dọn dẹp đồ đạc, tan ca, cùng đi ăn cơm!” Anh ta uống hết ly cà phê rồi đứng dậy, thân hình cao lớn kèm theo cảm giác áp chế đi thẳng về phía cô.

 “Tổng tài, tôi xin lỗi, tôi còn chút chuyện! Tôi xin phép đi trước!” Cô còn phải đi đón con trai nữa, trễ quá rồi. Trời ơi, cô lại tới trễ nữa rồi!

 Cô chạy như bay ra ngoài, Tần Trọng Hàn thừ người ra, đây là lần đầu tiên anh ta bị một cô gái từ chối!

 Nhìn theo bóng người rời đi nhanh chóng của Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn cũng đi theo ra ngoài. Tiêu Hà Hà đi xuống cầu thang, đi ra khỏi cổng công ty đến thẳng trạm xe buýt.

 Nhưng hình như xe buýt cũng muốn chống lại cô, chờ hoài không thấy đến!

 Tần Trọng Hàn lái chiếc Bugatti màu xanh lam ra khỏi cửa công ty một cách từ tốn, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ở chỗ trạm xe buýt, cô đang nhìn đồng hồ với vẻ rất sốt ruột.

 Tầm nhìn sắc bén chăm chú vào bóng dáng đó.

 Tiêu Hà Hà đứng chờ xe buýt mà sốt cả ruột, đột nhiên cảm thấy có ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mình.

 Một trực giác không thể giải thích làm cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía đường cái, ở đó có ai đâu chứ, chỉ toàn xe cộ qua lại, cô vội lắc đầu mà không nói gì.

 Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên du dương, Tiêu Hà Hà giật mình, nhanh chóng trả lời.

 “Hà Hà, em làm sao vậy? Chị đã đón Thịnh Thịnh về nhà rồi, em không cần phải vội, cứ về thẳng nhà luôn ha!” Ở đầu bên kia vang lên giọng oang oang của Mig.

 “Cám ơn chị, Mig!” Cô đang sốt ruột, không ngờ Mig đã giúp cô đón con trai mình về rồi. Vậy thì tốt quá, nếu không, nghĩ tới dáng vẻ thất vọng của Thịnh Thịnh, trái tim cô lại thấy nhói đau.

 Hôm nay mệt mỏi quá, căng thẳng quá, nhưng vừa nghĩ đến Thịnh Thịnh, cô liền cảm thấy dù khổ dù mệt hơn cũng đáng.

 Hôm nay cô bất thình lình nhìn thấy tổng tài và thư ký An hôn nhau, vậy mà tổng tài làm như không hề xảy ra chuyện gì. May mà không sa thải cô, xem ra tổng tài không phải là kẻ tiểu nhân thích ghi hận. Cúi đầu nhìn cánh tay bị phỏng của mình, lại gây ra họa mà cũng không bị sa thải, Tiêu Hà Hà bật cười giống như đã trúng giải độc đắc vậy.

 Ánh mắt của Tần Trọng Hàn vẫn dõi theo bóng dáng của Tiêu Hà Hà. Chiếc Bugatti từ từ băng qua, cuối cùng cũng đi qua nhà chờ xe buýt. Còn trong kính chiếu hậu, hình bóng nhỏ bé đó ngày càng rõ ràng hơn.

 “Cuối tuần này là lễ kỷ niệm thành lập công ty, Hà Hà, chị đã chuẩn bị áo váy gì chưa?” Hướng Tịnh hỏi.

 “Cần phải chuẩn bị áo váy nữa à?” Tiêu Hà Hà ngạc nhiên. “Không tham gia liệu có được không?”

 “Không phải chứ? Không tham gia sao mà được?”

 Đang nói thì thư ký Cao đến thông báo: “Thứ bảy này là lễ kỷ niệm thành lập công ty, địa điểm tổ chức tại khách sạn Kim Nhã, nữ giới mặc váy đến dự, còn nam giới thì mặc vest!”

 “Ờ!” Chân mày của Tiêu Hà Hà nhíu lại. Váy hả? Đắt lắm!

 Chờ đến thứ bảy trong sự thấp thỏm bất an.

 May mắn thay, Mig có váy. Cỡ người của cả hai xem xem nhau, nên Tiêu Hà Hà đã hỏi mượn Mig một cái váy.

 Mig lựa một cái váy nhỏ màu trắng, có chút cảm giác của phong cách Brazil. Sau khi Tiêu Hà Hà mặc vào, cả Mig và Thịnh Thịnh đều ngây người ra.

 “Hà Hà, em nên mặc mấy cái váy có thắt lưng kiểu này nè, nó làm lộ rõ phần xương quai xanh hoàn hảo của em, cả bộ ngực đáng tự hào này nữa. Ôi trời ơi, chàng trai nào nhìn thấy cũng đều phải chảy máu mũi!”

 “Dì Mig, mẹ con mặc hở hang như vầy mà không có ai bảo vệ thì sao mà được? Không được, con cũng đi. Con phải bảo vệ mẹ, không cho những kẻ háo sắc đến gần mẹ!” Thịnh Thịnh sốt ruột nhảy tưng tưng.

 “Ha! Thằng nhóc, vậy mới được chứ, tìm ba cho con!”

 “Con không cần ba đâu. Con muốn lớn nhanh một chút để mẹ lấy con!” Thịnh Thịnh vỗ vào ngực mình đầy khí phách. “Con có thể bảo vệ mẹ!”

 “Ha ha!” Mig bật cười. “Thằng nhóc này, con dám yêu mẹ thật ha? Đến khi con lớn, mẹ con đã già khú đế rồi!”

 “Mẹ con sẽ không già đâu!” Thịnh Thịnh vẫn hét lên. “Dì Mig cũng sẽ không già!”

 “Phải, chúng ta đều không già, không già mới lạ đó!” Mig cười ha hả. Nếu không già, vậy sẽ trở thành yêu tinh ngàn năm rồi.

 “Được rồi, đừng cười nữa! Nhìn em vậy ổn không?” Tiêu Hà Hà nhìn mình trong gương. “Không được, không thể quá nổi bật được. Em muốn bình thường thôi.”

 “Trời ơi! Cái này đẹp rồi!”

 “Mig, chị che bớt giùm em đi, em không thể mặc hở như vậy được! Thịnh Thịnh nói đúng!” Tiêu Hà Hà bắt đầu lo lắng. Cô là mẹ độc thân đang nuôi con, sao có thể làm quá như vậy được?

 Cuối cùng, Mig đã thỏa hiệp.

 Tuy cái váy màu trắng này thích hợp đi dự tiệc, đáng tiếc là có thêm một cái áo khoác phụ bên ngoài nữa, che mất thân hình lung linh bên dưới cái váy, nên cảm thấy có vẻ hơi quê mùa.

 “Trời ơi, Hà Hà, em đúng là làm mất giá quần áo của chị quá!” Nhìn vào Hà Hà đang cố che đậy, Mig không chịu nổi phải lắc đầu.

 “Vậy nhìn được hơn nhiều nè.” Quan sát kỹ một lúc, Tiêu Hà Hà nhoẻn miệng cười: “Này, Mig, vậy Thịnh Thịnh làm phiền chị nha!”

 “Mẹ ơi, mẹ nhớ phải về sớm đó nha!” Thịnh Thịnh ôm lấy cánh tay của Tiêu Hà Hà với vẻ mặt không yên tâm. “Mẹ phải cẩn thận với những chú xấu bụng đó, mẹ không được uống rượu của người khác đưa nha! Vì trong rượu có thể đã bị bỏ thuốc mê. Mẹ ơi, mẹ có nghe rõ chưa?”

 “Ha ha, ôi trời ơi!” Mig không chịu nổi phải kêu lên. “Thịnh Thịnh đã học được từ đâu vậy con? Ý thức cảnh giác đáng sợ thật!”

 “Trên ti-vi đó dì Mig, trên ti-vi có nói mà!” Thịnh Thịnh nói với vẻ nghiêm túc.

 “Con trai yên tâm, mẹ sẽ cẩn thận. Con ở nhà nhớ nghe lời dì ha.”

 “Dạ!”

 “Mẹ nhớ phải mở điện thoại đó, nếu có ai bắt nạt mẹ, con sẽ đến cứu mẹ ngay!”