Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 97




Anh tưởng tượng ngày đông tuyết rơi, ngày hè nắng như đổ lửa, trong đêm tối đen như mực, anh và cô cùng ngồi với nhau, ăn một bát mì nóng hôi hổi, nhìn nhau cười nói về những đề tài mà cả hai đều thích.

Cảnh tượng như thế này, thật là ấm áp và hạnh phúc.

Anh chưa từng nghĩ qua sẽ cùng bất kì phụ nữ nào xây dựng một tương lai, nhưng mà bây giờ…

- Sau này mỗi tối cô đợi tôi về mới được ăn cơm.

Anh dừng lại chút, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, lặp lại thêm một lần nữa.

- Cùng nhau ăn cơm.

Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, vậy là ăn cũng không tệ, chuẩn bị thu nạp cô làm đầu bếp sao?

Theo lẽ, cô ở nhà nấu cơm quen rồi, nấu cho Mặc Thiệu Đình cũng không hề gì, nhưng…

Họ còn có thể bình tâm hoà nhã ăn được mấy bữa cơm chứ?

La Nhã sẽ không ở lại đây lâu đâu.

La Nhã vừa đi, cũng đến lúc mình phải rời khỏi đây, đấu tranh, trì hoãn đã lâu như vậy rồi, tuy sâu trong lòng cứ luôn phủ nhận, thực sự Đường Lạc Lạc đã hiểu rất rõ, bản thân là vì lưu luyến Mặc Thiệu Đình, mới chậm trễ không ly hôn.

Nếu không, dù sao cũng sẽ có cách.

Cô như một con thiêu thân lao vào lửa, rõ ràng biết ánh sáng ấm áp trước mắt phải trả giá rất nhiều, nhưng hoàn toàn không thể khống chế được bản thân.

Trong lòng cảm thấy chua chát, một bữa cơm hiếm hoi được như thế, cô không muốn phá hoại nó, khịt khịt mũi, cô ngước đôi mắt hơi đỏ, sảng khoái đồng ý.

- Ừa, được.

Húp thêm vài miếng mì, ngẩng đầu lên cười một cái.

- Vậy anh phải về sớm chút, tôi tan ca rồi rất dễ đói đó.

Mặc Thiệu Đình nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu Đường Lạc Lạc.

- Được, tôi sẽ về sớm.

Tất thảy đều ấm áp và tốt đẹp như thế, thật sự khiến người khác không nhẫn tâm đánh đổ.

Tuy nhiên đáy mắt Đường Lạc Lạc nổi lên vẻ hụt hẫng và chua xót, rốt cuộc Mặc Thiệu Đình cũng nhìn thấy.

Anh từ phía bên kia bàn, giơ tay ra, nắm lấy đôi bàn tay trắng trẻo của Đường Lạc Lạc, giọng điệu trầm xuống, đã không biết đây là lần thứ bao nhiêu giải thích việc này:

- Lạc Lạc, tin tưởng tôi, giữa tôi và Lâm Uyển Du thật sự không có gì, nếu như có, tôi sẽ không nói dối cô, thực sự trong lòng cô cũng rõ, nhưng cô vẫn không muốn tin, không muốn tiếp nhận tôi, Lạc Lạc, cô rốt cuộc đang sợ hãi cái gì?

Đường Lạc Lạc giật mình, dường như không khống chế được biểu cảm của bản thân.

Cô đang sợ hãi cái gì?

Nếu như Mặc Thiệu Đình thật sự yêu Lâm Uyển Du, căn bản không cần hao tổn tâm tư giải thích cho cô, cũng không cần thiết lừa dối cô, anh nói không có, vậy là không có.

Trong thời gian mấy ngày gần đây, cô bình tĩnh lại, cũng hiểu thông suốt điểm này, nhưng vẫn không buông bỏ được.

Rốt cuộc là cô quá để bụng, hay đây chẳng qua một cái cớ, một cái cớ để cô né tránh tình cảm của mình, đấy Mặc Thiệu Đình ra xa?

Đúng vậy, cô sợ, cô sợ muốn chết.

Cô sợ thân phận bản thân bị vạch trần, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng và miệt thị của Mặc Thiệu Đình, sợ bản thân cả đời sống trong cái bóng của Đường Phù Dung, đánh mất bản thân.

Sợ đến nỗi chỉ muốn chủ động rút lui chạy trốn.

- Lạc Lạc.

Giọng nói vừa trầm ấm vừa lưu luyến của Mặc Thiệu Đình, nhỏ nhẹ vang bên tai cô.

- Tôi không biết cô có nút thắt gì trong lòng, nhưng cà đời tôi lần đầu tiên, cố gắng làm một ông chồng tốt, trước đây chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, vì vậy còn mới lạ và vụng về, nhưng tôi đang cố gắng, cho tôi một cơ hội được không?

- Đừng gạt bỏ tôi, kháng cự tôi, để tôi đi vào trái tim cô. Cô biết không, thế gian này thật sự có tiếng sét ái tình, ngay giây phút lần đầu gặp cô, tôi đã biết, tôi xong rồi.

Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy hàng phòng ngự không dễ gì xây nên trong lòng, bỗng chốc chia năm xẻ bảy, sụp đổ triệt để.

Lời bày tỏ chân thành như… như thế, khiến người khác hoàn toàn không có sức lực phòng ngự đó được không?

- Tôi… Tôi ăn xong rồi, tôi đi rửa chén.

Đường Lạc Lạc lấy chén đũa chạy đi, cô sợ nếu cứ tiếp tục nghe, tâm niệm vốn đã kiên định, sẽ lại lần nữa sụp đổ tan tành.

Cô dường như trốn hẳn vào nhà bếp, mở vòi nước, dưới tiếng nước rì rào, Đường Lạc Lạc hít thở sâu lại hít thở sâu lần nữa, nhắm mắt lại, muốn cố gắng xoá sạch hết những tạp niệm trong đầu, mà vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt mang nét đau buồn và kiên định của Mặc Thiệu Đình, hiện lên rõ nét trong đầu.

Dưới tiếng nước chảy rì rào, những lời anh từng nói, cũng rõ mồn một vang bên tai cô.

Đường Lạc Lạc cắn răng, hít một hơi thật sâu, dùng một lời nói thầm mà chỉ bản thân nghe được.

- Làm sao đây, tôi cũng xong luôn rồi.

… …

Trong chớp mắt, những tác phẩm thiết kế được giao lên của nhân viên nhà họ Mặc, sắp có phản hồi rồi.

Danh sách những người lọt vào vòng trong đã có, chỉ là dạo gần đây Mặc Thiệu Đình hơi bận rộn, vì vậy định vào ngày mai, do một trong những thư kí của anh, cô Ida sẽ tuyên bố trong cuộc họp nội bộ của bộ phận thiết kế.

Lúc này đây, các thành viên của bộ phận thiết kế ai ai cũng tim đập thình thịch, ngay cả không khí trong phòng làm việc cũng căng thẳng lên nhiều, mỗi người đều thấp thỏm muốn chết, vừa muốn biết kết quả ngay, lại sợ kết quả sẽ không như ý muốn, bức rứt vô cùng.

Đường Lạc Lạc cả ngày trời thần chí ngẩn ngơ, làm việc gì cũng không xong, thật sự căng thẳng đến muốn chết quách cho xong.

Rất muốn biết bản thân có được lọt vào vòng trong chưa aaaa.

Và trong văn phòng của Mặc Lan, Nhạc Thanh cẩn thận ngồi bên góc ghế sofa, tâm trạng không nhẹ nhõm chút nào.

Từ lần trước Nhạc Thanh giúp Mặc Lan thăm dò tin tức, bị Đường Lạc Lạc gài bẫy, báo thông tin sai, kết quả sau khi hại Mặc Lan mất mặt trước buổi họp báo, Nhạc Thanh càng không dám nhìn thẳng vào Mặc Lan nữa.

Mặc Lan là một nhân vật vô cùng lợi hại, là con cái của nhà họ Mặc, là em họ của Mặc Thiệu Đình, chỉ cần động một đầu ngón tay, bản thân sẽ giống như Vương Bác thu dọn đồ đạc cút xéo ngay, Vương Bác chẳng làm gì đã rơi vào kết cục như thế, huống hồ là bản thân chứ?

Nghĩ đến đây, Nhạc Thanh cả người từ từ run lên, thỉnh thoảng ngước đầu lên lén lút thoáng nhìn sắc mặt của Mặc Lan, cười gượng gạo.

- Bộ… bộ trưởng Mặc, cô gọi tôi đến…

- Đừng căng thẳng.

Mặc Lan cười nhẹ, nhưng nét khinh thường trong thần sắc căn bản không che đậy được, cũng không muốn che đậy.

- Nghe nói cô cũng đăng kí cuộc thi thiết kế đó?

- Vâng…

Nhạc Thanh có chút bối rối nói.

- Tôi biết trình độ bản thân bình thường, nên muốn tham dự lần nữa…

Đây chẳng qua là những lời nói khiêm tốn, làm việc ở công ty bấy lâu nay, thực sự trong lòng Nhạc Thanh tự cảm thấy năng lực của bản thân rất vượt trội, không thua kém ai cả, đối với cuộc thi lần này, Nhạc Thanh mong đợi rất nhiều.

Mặc Lan ngồi trên chiếc ghế da quay một vòng, giọng nói mang ý giễu cợt.

- Cô không lọt vào vòng trong.

Nét mong chờ trên mặt Nhạc Thanh, chốc lát biến mất hoàn toàn, thay vào đó, là một vẻ mặt không cam lòng và khổ sở.

- Tại sao… như vậy…?

Vốn tưởng rằng thông qua cuộc thi để đánh bóng tên tuổi cho bản thân, sau này bất luận làm việc trong công ty nào, bản thân cũng có một quá khứ lẫy lừng, nhưng không ngờ ngay cả vòng sơ khảo cũng không vào được!

Đúng là đáng hận, ban giám khảo có phải mù hết rồi không?

Mặc Lan thu hết biểu bảm không cam lòng của Nhạc Thanh trong tầm mắt, lạnh nhạt cười một cái, lại bổ sung thêm một câu.

- Nhưng mà, Đường Lạc Lạc vào vòng trong rồi.

- Cái gì?

Nếu như vừa nãy chỉ là hụt hẫng, thì giờ Nhạc Thanh đã hoàn toàn thật sự kinh ngạc.

- Đường Lạc Lạc lại vào được vòng trong sao?

Đường Lạc Lạc là cái thá gì?

Vừa mới tốt nghiệp đại học, vào công ty chưa được mấy ngày, chỉ biết mặt dày dựa hơi đàn ông, dựa vào thân dưới của đàn ông mà sống, loại phụ nữ tham tiền không biết cầu tiến đúng là ghê tởm, lại có thể vào vòng trong, cô nhờ vào cái gì chứ?

Nhạc Thanh phút chốc cắn chặt răng, hận không thể tự tay xé nát bản mặt cáo già của Đường Lạc Lạc.

Mặc Lan giả vờ vô ý ho nhẹ một cái.

- Nghe nói danh sách những người vào vòng trong hiện đang trong tay trợ lý Lý Chí Minh của Ida, ngày mai sẽ cắt thành từng mảnh nhỏ, lần lượt công bố trong cuộc họp. Cách thức này đúng là mới lạ, số lượng nhân viên công ty lọt vào vòng trong không ít, lỡ như Lý Chí Minh sơ suất để sót, vậy không phải làm lỡ tiền đồ của một người sao? Đợi đến lúc làm rõ ràng, đăng kí sơ khảo đều tiến hành xong rồi, vậy phải làm sao đây.

Nhạc Thanh nghe lời cảm khái của Mặc Lan, chốc lát nảy ra một ý nghĩ, đúng rồi, nếu như phải dùng cách thức mới này để tuyên bố danh sách những người lọt vào vòng trong, vậy nếu như mảnh giấy viết tên Đường Lạc Lạc bị để sót, nhiều nhân viên vào vòng trong đến thế, ai sẽ chú ý đến cô?

Bản thân cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, há không phải để mất cơ hội tốt thế ư?

Cho dù sau đó có người phát hiện, nhưng vòng đăng kí sơ khảo chính là ngày mai, cũng không kịp bù đắp sai sót này rồi.

Nhạc Thanh chỉ cảm thấy bản thân dường như mở ra một cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, cảm thấy bản thân thông minh lanh lợi, trong phút chốc nghĩ ra một kế sách xuất sắc như thế.

Nhìn đôi mắt Nhạc Thanh không ngừng chuyển động, trong lòng Mặc Lan cười thầm, trên mặt lại rất bình tĩnh.

- Được rồi, cô dù sao cũng là người từng làm việc cho tôi, tôi tiết lộ cho cô một chút, cô không nên nói lại cho người khác nhé, đi đi.

- Cảm ơn bộ trưởng Mặc, tôi sẽ mãi ghi nhớ sự rộng lượng và yêu quý của cô đối với tôi.

Nhạc Thanh cảm kích ngước đầu lên, trong lòng đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch.

Nhạc Thanh đi ra từ văn phòng của Mặc Lan, lén la lén lút rẽ vào nơi làm việc của Lý Chí Minh, chỉ thấy ngày thường dung mạo Lý Chí Minh không có gì đặc sắc, bây giờ bên cạnh bị một đám con gái líu ríu vây quanh, đều đang tỏ vẻ đáng yêu để xin tiết lộ danh sách vào vòng trong.

Khiến cho Lý Chí Minh cả mặt ửng đỏ, không dễ gì dến giờ tan làm, bây giờ mới tiễn được những bà tám cô bảy đi về, vừa mới làm xong những mảnh giấy, chuẩn bị bảo quản lại, để dành dùng trong buổi họp ngày mai, ngước đầu lên, liền nhìn thấy Nhạc Thanh đang õng ẹo, đi về phía cậu ta…