Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 270: Mặt người dạ thú




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh Như Thanh kéo Nhậm Tử Lương ra khỏi xe. Như sợ anh ta bỏ chạy, cô giữ chặt cổ tay và nhìn lên nhìn xuống Nhậm Tử Lương dưới ánh mặt trời rực rỡ. Khuôn mặt ấm áp và hồng hào của Nhậm Tử Lương không thể giải thích một cách khó hiểu, và sự duyên dáng và bình tĩnh của toàn bộ cơ thể anh ta không bao giờ có thể ngụy trang được. Ngay cả khi anh ta bị choáng váng vì lạnh, nhưng đứng đó mà không nói nên lời sẽ khiến mọi người cảm thấy bất lực. Bốn chữ vang lên.

Người đàn ông ưu tú.

Lãnh Như Thanh từng nghĩ rằng từ này quá cường điệu. Làm sao một người đàn ông có thể có khí chất tốt như vậy, khi bốn từ này được sử dụng, nhưng bây giờ Nhậm Tử Lương đứng trước mặt cô, bốn từ này là để chỉ Anh ấy.

Đó thực sự là

"Mặt người dạ thú!" Lãnh Như Thanh thở dài: "Anh là một lngười đàn ông với tay và chân đầy đủ, ăn cắp xe của người khác, và không biết xấu hổ? Hãy đến đồn cảnh sát với tôi?"

"Cô có bị bệnh tâm thần không?" Nhậm Tử Lương chỉ cảm thấy một chút tắc nghẽn trong lòng, đang ngồi trong xe, chiếc đĩa bay đến từ bầu trời, ai đã khiêu khích cco?

Ai là kẻ trộm xe!

"Anh không thừa nhận điều đó à? Cảnh sát sẽ giúp anh thừa nhận điều đó!" Lãn Như Thanh luôn không có cát trong mắt, cộng với tâm trạng hôm nay thật tồi tệ, cô quyết định không buông tay anh chàng lấy trộm xe của mình, nắm lấy tay Nhậm Tử Lương không buông lỏng.

Nhậm Tử Lương không có lựa chọn nào khác ngoài tránh và kéo tay anh trở lại, khuôn mặt đầy bất lực; "Tôi ăn cắp chiếc xe của cô có điều gì đó không ổn với cô, không có gì làm cô muốn ra tòa với người khác ah?"

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lãnh Như Thanh cứng đờ, và nội dung cô vừa nói chuyện điện thoại đã hoàn toàn bị tên trộm lăng nghe. Anh ta còn nói những lời lạnh lùng, và cô đột nhiên trở nên giận dữ. Cô cầm lấy cánh tay của Nhậm Tử Lương và lấy điện thoại di động ra trước khi gọi 110: "

Muốn chạy, không dễ đâu!"

Nhậm Tử Lương: 







Hôm nay đi ra ngoài có phải không xem giờ không?

Hai người đang gây gổ, một người muốn gọi cảnh sát giữ chặt đối phương không buông, một người có cả trăm miệng cũng không nói được gì.

Đường Lạc Lạc ra khỏi nhà Mặc Như Nguyệt. Ở đằng xa, nhìn Nhậm Tử Lương lôi loo kéo kéo với một người phụ nữ phía trước xe. Ngọn lửa của nghi ngờ trong tim đột nhiên bùng cháy, và cô bước tập trung nhìn, rồi đột nhiên thốt ra và nói: "Lãnh Như Thanh? Nhậm Tử Lương?. Hai người..."

Chiếc áo khoác trên cơ thể Nhậm Tử Lương bị vò xéo và lạnh lẽo. Vết thương trên trán vẫn còn đỏ ngầu. Lãn Như Thanh đang đi giày cao gót bằng một chân và giẫm lên quần của Nhậm Tử Lương. Cô nắm lấy cánh tay của Nhậm Tử Lương bằng hai tay và nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt.

Không biết, Lạc Lạc còn nghĩ đó là một cặp vợ chồng trẻ rắc rối.

Nghe giọng nói của Đường Lạc Lạc, Nhậm Tử Lương nhìn thấy như vị cứu tinh và vội vàng nói: " LạcLạc, cứu tôi, cứu tôi nhanh, tôi đã gặp quỷ dạ xoa".

"Anh nói ai là quỷ dạ xa, kẻ trộm xe". Lãnh Như Thanh chưa dứt lời, chớp mắt và từ từ nhìn Đường Lạc Lạc: " LạcLạc, cô có biết anh ta không?"

"Biết." Đường Lạc Lạc gật đầu, và cuối cùng thấy điều gì có vẻ sai: "Cô đang hiểu lầm, phải không? Như Thanh anh đang làm gì Tử Lương vậy? ".

" Anh ta đã lấy trộm xe của tôi! "Lãnh Như Thanh mở miệng.

"Xe của cô à?" Đường Lạc Lạc mím môi, chỉ tay về một chiếc Bugatti Veyron khác cách đó không xa: "Không phải xe của cô đậu ở đó à? Hai chiếc xe của 2 người giống nhau?".

Xe giống nhau..

Lãnh Như Thanh Ah một tiếng, buông Nhậm Tử Lương ra đi giày vội vàng, quay lại, và chắc chắn cô đã đỗ chiếc Bugatti Veyron màu trắng của mình cách đó không xa

Có vẻ như cô ấy đã đỗ xe cách đây không lâu, nhưng cô ấy vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng và buồn bã. Cô ấy nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở. Cô ấy nghĩ rằng đó là xe của mình.

Ai có thể nghĩ rằng 2 chiếc xe hoàn toàn giống nhau?

Đây có phải thực sự quá giống?.

Nhậm Tử Lương mắt nhìn Lãnh Như Thanh cuối cùng đã hiểu: " Kia mới là xe của cô, cô không thể thấy chiếc xe nào giống của cô đều nghĩ nó là của mình".

Đúng là tai bay vạ gió..

Nhậm Tử Lương nhẹ nhàng đưa tay lên và chạm vào vết thương trên trán, thực sự rất đau.

Lãnh Như Thanh thề rằng cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy. Cô ở khắp mọi nơi là tồn tại sống động nhất, nhưng bây giờ...cô vô tình đổ lỗi cho anh. Hai chiếc xe lại giống hệt nhau nêm đã tổn thương Nhậm Tử Lương và nói xấu anh như một tên trộm.

Lãnh Như Thanh người vừa nắm tay Nhậm Tử Lương giờ chỉ đứng đó và cô không biết phải làm gì. Khi quay lại, cô gặp đôi mắt vô tận của Nhậm Tử Lương và mở miệng ra nhận tội lỗi của mình: "Có lẽ tôi đã sai, tôi xin lỗi. "

" Cô sai, lại lấy gót giày đánh tôi? "Nhậm Tử Lương muốn khóc mà không khóc được.Bình thường anh luôn rất giỏi trong việc tự tu chỉnh, và giờ đầu anh ta chảy máu và quần áo của anh ta không lộn xộn, và đó sẽ không phải là một tâm trạng tốt cho bất cứ ai.

Đường Lạc Lạc nhìn thấy sự hiểu lầm này, và đột nhiên không thể không cười phá lên, và thấy rằng khuôn mặt của hai người kia rất khó coi.Đường Lạc Lạc tay tay trái cầm tay Nhậm Tử Lương, tay phải giữ tay Lãnh Như Thanh.: "Hóa ra đó là một sự hiểu lầm, có gì vào rồi từ từ nói, hai người đang tìm tôi phải không?"

".Chạc " Lãnh Như Thanh vừa mới thoát khỏi tình huống này, có lẽ trong lòng thấy có lỗi, và cô khẽ cúi đầu. Xấu hổ khi lén liếc nhìn Nhậm Tử Lương

Nhậm Tử Lương lẩm bẩm không ra lời và lấy hộp thuốc ra khỏi xe: "Tất nhiên là tôi phải vào. Tôi sẽ tìm một nơi để bôi thuốc."

Đường Lạc Lạc nhếch mép tủm tỉm và kéo hai người vào văn phòng của mình, thấy Nhậm Tử Lương đã mở hộp thuốc và anh ta nghiêm túc băng bó vết thương trên trán. Lãnh Như Thanh ngồi trên ghế sofa một cách bối rối và nghiêm khắc, và nhìn Nhậm Tử Lương với sự bối rối, và do dự.

"Tất cả là bạn bè, một chút hiểu lầm, sẽ không ai để tâm đến nó, phải không? Tử Lương, anh là người đàn ông lịch thiệp nhất, chắc chắn không tức giận, đúng không?". LẠC Lạc đưa cho Nhậm Tử Lương và Lãnh Như Thanh 2 ly nước trái cây.

Nhậm Tử Lương bị đè đầu cưỡi cổ không thể nói được thành lời. Nhìn một chút thì trán anh ta chỉ bị trầy xước, và đó không phải là một vết thương nghiêm trọng. Quả thật là quá trùng hợp nên anh ta chỉ có thể lắc đầu: "Do tôi không may mắn, yên tâm tôi sẽ không để bụng đâu. Vì sao tôi có thể keo kiệt như vậy chứ!".

Lãnh Như Thanh có một chút nhẹ nhõm:. "Anh không có ác cảm thì tốt, đúng là không đánh không quen".Cảm thấy thoải mái Lãnh Như Thanh uống một ngụm lớn tnước trái cây.

"Đừng làm quen nữa." Mắt Nhậm Tử Lương co giật, và nếu anh ta bị đánh mỗi khi anh ta biết một người, thì thà cô đơn đến già.

Lãnh Như Thanh mỉm cười ngượng ngùng, tìm kiếm Đường Lạc Lạc để được giúp đỡ.

Đường Lạc Lạc trấn an Lãnh Như Thanh bằng đôi mắt: "Không sao đâu, cô đừng nghe anh ấy nói chuyện trêu chọc, anh ấy vẫn rất dễ gần và sẽ không để bụng."

Nhậm Tử Lương trên trán một miếng gạc trắng, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào, vẫy tay: "Tôi có chỗ sai, tôi không nên lấy tòa án ra nhạo báng cô. Coi như huề."

Đứng dậy, anh bước tới chỗ Lãnh Như Thanh và đưa tay ra: "Nhậm Tử Lương."

Lãnh Như Thanh sững sờ, nhìn Nhậm Tử Lương cúi xuống trước mặt cô. Vết thương trên trán anh được quấn băng gạc, nhưng không một chút bối rối, hơi thở của cơ thể ấm áp như mặt trời, âm thanh vừa phải và dễ chịu, lông mày sạch sẽ và đường nét mượt mà, toàn thân thở ra một hơi thở sạch sẽ, và khí chất ấm áp như ngọc bích.

Anh nói anh không giận nữa, và nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng. Đôi mắt rất rõ ràng, phản chiếu bóng của cô, và rất yên tâm khi nhìn thấy nó mà không có lý do.

Một người như vậy, đối mặt với cô, cảm thấy rằng những năm tháng thật yên tĩnh.

Lãnh Như Thanh đưa tay ra và giữ nó bằng đôi tay khô ráo và ấm áp của mình, rồi chậm rãi mỉm cười ở khóe miệng: "Lãnh Như Thanh." Góc trán của Nhậm Tử Lương nhăn lên khi nghe cái tên: "Lãnh Như Thanh? "

" Không phải là rất quen thuộc sao?". Đường Lạc Lạc cầm một túi khoai tây chiên mở nó ra và nhai rồi giơ sang bên Lãnh Như Thanh:". Trước kia tôi quảng cáo thương hiệu nên để cho Lãnh Như Thanh mặc quần áo của Khải Trần tham dự bữa tiệc, Nhậm Tử Lương là người tìm bằng chứng ngoại tình của Tiểu tam và Hách Chấn Thiên Lãnh gửi cho Lãnh Như Thanh. Nhậm Tử Lương chợt nhận ra: "Tôi nhớ ra rồi cô Lãnh. Cô trông xinh đẹp hơn trên TV."

Khuôn mặt của Lãnh Như Thanh đỏ ửng, và cô cúi đầu có phần ngại ngùng: "Anh Nhậm đã giúp tôi giải quyết rắc rối lớn của tôi, tôi không cảm ơn anh mà còn làm tổn thương anh. Tôi rất xin lỗi, nếu không. Anh hãy cho tôi sđt và một ngày khác tôi mời anh đi ăn tối."

Nhậm Tử Lương nhận ra rằng tay vẫn đang nắm tay Lãnh Như Thanh liền bối rối buông tay ra: "Tại sao không điều này rất có y nghĩa?"

"Không thành vấn đề, trong trường hợp anh có bất kỳ di chứng nào trong vết thương, anh cứ liên lạc với tôi." Lãnh Như Thanh rút điện thoại di động ra và ngước mắt lên để làm dịu giọng nói: "Cứ nói với tôi."

Đường Lạc Lạc lấy khoai tây chiên. Hai tay, dừng lại giữa không trung, nhìn chằm chằm vào hai người này mà không chớp mắt, chỉ là lúc nãy anh chết tôi sống nhưng bây giờ....