*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vị chủ nhân này của ông cái gì cũng tốt, chỉ là lòng dạ quá mềm mỏng, tính cách lương thiện có thừa như vậy, không đủ độc ác, đúng là nghĩ không ra sau này làm sao kế thừa sản nghiệp khổng lồ của gia tộc Brown, xem ra, tìm kiếm con trai của ngài Lance, kế hoạch này phải nhanh chóng tiến hành rồi…
Chỉ là biển người rộng lớn, kiếm ở đâu mới được chứ…
Vệ sĩ áo đen phía sau đang suy đi nghĩ lại, George bước hai đôi dài đã giành trước đi vào bên gian phòng, vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng khóc của Diệp Tiểu Manh, nhìn thấy một đám thằng cha mặt mũi khó ưa đang đánh Diệp Tiểu Manh, lập tức năng lượng trong cơ thể của George liền hừng hực bùng cháy, không nói câu nào đi về phía trước, một tay nắm lấy một người đàn ông trung niên đấm một cái, ngay giữa ngực…
- Thằng nào từ đâu đến…
Một người đàn ông trung niên khác còn chưa kịp nói xong, liền bị George một chân đá bay.
Diệp Tiểu Manh ban nãy còn tuyệt vọng nhắm mắt lại, còn tưởng bản thân nhất định chết thảm, sau đó nghe thấy tiếng đẩy cửa, tiếp đến, liền thấy mấy thằng hung thần ác nghiệt vừa nãy, người này nối tiếp người kia bay ra ngoài, lập tức chớp chớp mắt, nhìn qua phía cái tên đã giải cứu mình, cái nhìn này không quan trọng, Diệp Tiểu Manh khịt mũi.
- Là anh?
Đây không phải là anh chàng đẹp trai con lai muốn sàm sỡ mình ở quán rượu hay sao?
Thân thủ George cực tốt, đối phó với những thằng cha này như quét lá rơi giữa trời thu vậy, chưa đầy một lúc sau mấy người đàn ông trung nên liền lần lượt ngã xuống, trong miệng hét.
- Chao ôi chao ôi.
Mắt nhìn đánh không lại George, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vừa la to.
- Đợi tao kêu người tới xử lý mày.
- Đừng có mà chạy, giỏi thì đợi tao.
- Chuyện này chưa xong đâu…
Vừa vô cùng nhếch nhác bò ra ngoài cửa, chưa đầy một lúc sau liền chạy đi hết sạch.
Vệ sĩ áo đen nhún vai, kết thúc màn anh hùng cứu mỹ nhân… sau đó, bản thân ở lại đây có chút cản trở, vì vậy vội đi ngoài, còn tiện tay hết sức hiểu ý đóng cửa cho chủ nhân nhà mình.
Trong gian phòng lập tức chỉ còn lại hai người George và Diệp Tiểu Manh.
Tuy ánh sáng trong gian phòng mờ mịt, nhưng George thì vừa nhìn đã nhận ra Diệp Tiểu Manh, lập tức dở khóc dở cười, chỉ vào Diệp Tiểu Manh.
- Cô cô cô… cô chính là người đàn bà chanh chua lần trước!
Diệp Tiểu Manh chùi mép miệng, tức tối vểnh môi lên.
- Anh mới là người đàn bà chanh chua đó, biến thái, cái tên đại biến thái siêu cấp vô địch nhà anh!
- Tôi có lòng tốt ý tốt cứu cô.
George cứng họng không nói nên lời.
- Sau khi đến Hoa Quốc tổng cổng chỉ làm qua hai chuyện tốt, mỗi lần đều là cứu cô, kết quả còn bị gọi thành biến thái.
Diệp Tiểu Manh trợn mắt nhìn anh, muốn đứng dậy, nhưng bị doạ đến chân mềm nhũn, nhất thời một hồi lâu không đứng lên được.
Mà George tuy trên miệng nói lợi hại như vậy thôi, cuối cùng vẫn tràn đầy phong độ thân sĩ, không nhìn được bộ dạng đáng thương của Diệp Tiểu Manh, quay đầu qua, kiêu đưa tay ra.
- Tôi đỡ cô cho.
Diệp Tiểu Manh vểnh môi, con gái tốt không chịu thiệt thòi trước mắt, tuy George cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng so với đám ông chú chướng mắt kia, cũng đáng tin không ít, trước mắt mình không nơi nương tựa, chỉ có thể đưa tay ra, nắm lấy tay George.
George chỉ cảm thấy lòng bàn tay man mát, một tay nhỏ mềm mại nắm lấy bàn tay mình, nhịp tim đột nhiên gia tăng, lỗ tai anh cũng theo đó đỏ ửng, lần trước đối diện với cô gái này, anh khó kiềm chế được tình cảm, còn có thể lý giải là do tác dụng của thuốc, nhưng mà bây giờ…
Chưa đợi anh suy nghĩ, Diệp Tiểu Manh đã nghiêng ngả đứng dậy, ngước đầu chớp chớp đôi mắt to tròn, muốn nói tiếng cảm ơn với George, nhưng dựa trên sự hiểu lầm lần trước của hai người, câu cảm ơn này thế nào cũng không nói được.
Dưới ánh đèn mờ mịt, đường nét của George càng hiện rõ, đôi mắt sâu và điển trai, con ngươi nhạt màu, nhìn vào vừa đau buồn vừa chân thành, càng nhìn càng cảm thấy không giống hình dáng của một người xấu.
George cúi đầu nhìn Diệp Tiểu Manh với thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt to, khoé miệng còn hơi sưng đỏ, nhìn vào nhỏ nhắn đáng yêu, không nhịn được trong lòng rung động.
- Lần trước, tôi thay cô uống ly rượu có thuốc…
Thật sự không phải anh cố tình muốn giở trò biến thái đâu được không!
Bản thân có lòng tốt ý tốt cứu tiểu nha đầu này, còn bị cắn lại một miếng, khổ tâm quá…
Chuyện ở quán rượu lần trước, Diệp Tiểu Manh sau đó mới nhớ lại, cũng cảm thấy George có gì đó không đúng, lúc này George vừa giải thích, trong lòng cô đã tin đến bảy tám phần, nhưng vẫn bán tín bán nghi nói.
- Ai biết là thật hay là giả…
George: …
- Tin hay không tuỳ cô.
George nhún vai.
- Coi như tôi xui, hai lần đều cứu cô, kết qủa đều bị xem thành biến thái. Chỉ là, tối như vậy rồi, một mình ra đây bồi rượu, đúng thật không biết có cần thiết phải cứu cô không.
- Anh nói bừa!
Diệp Tiểu Manh nhất thời kích động.
- Tôi là vì muốn đóng phim, tôi muốn làm diễn viên, mới ra đây ăn cơm với nhà đầu tư, tôi đâu có biết nhà đầu tư đều là loại người này, nếu mà biết, đánh chết tôi cũng sẽ không đến!
- Muốn làm diễn viên.
George trên dưới quan sát Diệp Tiểu Manh một vòng.
- Kịch thiếu nhi? Những nàng tiên Balala?
Diệp Tiểu Manh bĩu môi, tức giận nói.
- Tên biến thái nhà anh…
George quay người đi, đi về phía cửa.
- Ok, tôi không muốn tranh luận với cô, chúc cô vui vẻ.
Diệp Tiểu Manh thở hồng hộc trừng mắt nhìn anh, mãi đến khi George đi đến cửa ra vào, mắt nhìn sắo biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng mới nhịn không được yếu ớt nói.
- Cái đó… anh đợi chút…
George đứng ở cửa ra vào, quay đầu lại, nhếch mày một cái.
- Không biết cô gọi cái tên biến thái này, là muốn làm gì đây?
- Tôi…
Diệp Tiểu Manh gần như sốt ruột đến muốn khóc ra rồi.
- Biến thái, chân tôi bị trật rồi, đau quá, tôi… tôi không đi được nữa…
Vừa nãy gấp gáp chạy ra ngoài, sau khi bị đẩy ngã bị trật chân, Diệp Tiểu Manh bây giờ đừng nói là đi đường, nhúc nhích một cái thôi cũng đau đến chết, tuy rất không muốn gọi George, nhưng khi người ta yếu thế hơn, không thể không nhún nhường.
- Ồ…
George đang suy tư gật đầu.
- Vì vậy, cô là đang, cầu xin tôi?
Diệp Tiểu Manh: …
Cái tên này đúng là biết được nước làm tới.
- Không phải sao?
George gật gật đầu, giả bộ xoay người muốn rời đi.
- Vậy tạm biệt nha…
- Đợi chút!
Diệp Tiểu Manh bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ mặt như sắp chết, đưa tay về phía George, tội nghiệp nói.
- Tôi… cầu xin anh, đỡ tôi một cái, anh không phải là biến thái, là người tốt, là một người tốt vĩ đại.
Một bên khoé miệng George cong lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm đắc ý, lúc này mới đến trước mắt Diệp Tiểu Manh, không nói câu nào một kiểu bế công chúa, bế Diệp Tiểu Manh lên.