Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 100




Toàn bộ tinh thần của Đường Lạc Lạc đều phấn chấn hẳn lên, vảnh tai lên nghe, đồng tử không chuyển động nữa, cả người cứng đờ căng thẳng nghe câu trả lời của Mặc Thiệu Đình –

- E rằng không được.

Mặc Thiệu Đình cuối cùng cũng chậm rãi nói xong những câu chữ còn lại, khiến Đường Lạc Lạc cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Cú ngắt hơi đó hại chết người rồi, cô suýt chút nữa tưởng rằng tên củ cải đào hoa Mặc Thiệu Đình sẽ vui mừng phấn khỏi đồng ý rồi.

Cảm tạ trời đất, cô không muốn mỗi ngày ở công ty đều nhìn thấy Lâm Uyển Du, bị Lâm Uyển Du nhắm vào, nhìn thấy người chồng trên danh nghĩa của cô bị Lâm Uyển Du không ngừng quấy rầy… cảnh tượng quá đẹp, thà mù còn hơn nhìn thấy.

- Không được?

La Nhã híp mắt lại, đứa con này tuy luôn không thân thiết với bà, nhưng cũng rất ít khi từ chối lời yêu cầu trước mặt bà, từ khi Đường Lạc Lạc đến, tình huống này lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến bà càng ngày càng cảm thấy bản thân đối với Mặc Thiệu Đình sắp mất đi sự khống chế rồi.

Đây không chỉ là liên quan đến Lâm Uyển Du có đến nhà họ Mặc hay không, đây dường như, có liên quan sức ảnh hưởng của mình với Mặc Thiệu Đình dần dần yếu đi.

- Bây giờ nhà họ Mặc có Mặc Lan, có Tây Thành, còn thêm một Lâm Uyển Du.

Ánh mắt Mặc Thiệu Đình bình tĩnh và kiên định:

- Mẹ, công ty tuy rằng là của gia tộc nhà họ Mặc, nhưng mấy năm gần đây, chế độ điều lệ đều rất rõ ràng, cơ cấu công ty cũng vô cùng vững chắc, mẹ sao có thể ai cũng nhét vào đây được, là muốn nhà họ Mặc biến thành nơi cắm trại của hội gia quyến Mặc gia hay sao?

Sắc mặt La Nhã bỗng chốc xịu xuống, nhưng những lời nói của Mặc Thiệu Đình câu nào cũng có lý, bà không có cách nào phản bác lại, đành đứng lên.

- Vậy được, không để nó vào nhà họ Mặc, thỉnh thoảng đến dạo dạo vẫn được phải không? Không nhất thiết phải ngăn cản người ta đến cửa công ty cũng không cho vào chứ. Thiệu Đình, bây giờ con quản lý nhà họ Mặc rất tốt, nhưng con cũng phải nhớ, phần sản nghiệp lớn thế này là do ai đã giao đến tay con.

Nói xong, La Nhã giận dỗi quay người rời đi.

Trong phòng ăn bèn còn lại Đường Lạc Lạc đang ngơ ngác và Mặc Thiệu Đình vẻ mặt thâm sâu.

Thần sắc Mặc Thiệu Đình thản nhiên, tao nhã tiếp tục ăn cơm, gắp một miếng trứng ốp-la bỏ vào chén Đường Lạc Lạc:

- Ăn đi, sao vậy? Thấy thất vọng vì tôi không dìu dắt Lâm Uyển Du?

- Không phải không phải.

Đường Lạc Lạc cắn đũa, cả mặt buồn khổ.

- Anh không phát hiện sao? Mẹ anh giận rồi, dáng vẻ tức giận ấy, anh không đi dỗ bà sao?

Tuy cô không thích La Nhã, nhưng vẫn hy vọng quan hệ Mặc Thiệu Đình và La Nhã êm dịu một chút.

Dù sao cũng là mẹ của anh mà.

- Phát hiện rồi thì làm sao?

Khoé miệng Mặc Thiệu Đình lộ ra nụ cười không cảm xúc.

- Lý do mà bà ấy giận, không phải như cô nghĩ đâu.

Khái niệm này không giống với việc mẹ giận con vì không nghe lời như những gia đình thông thường khác, La Nhã giận là vì anh không để bà khống chế mà thôi.

Anh luôn thầm lặng bày mưu, sớm đã lường trước ngày hôm nay, Mặc Tây Thành vào công ty là để thăm dò, muốn để Lâm Uyển Du vào công ty cũng là thăm dò, công ty nhà họ Mặc giờ đây đã có chỗ đứng, vì thế công dụng của anh, cũng gần như được bóc lột sạch sẽ rồi.

Xem ra, kế hoạch của anh, sẽ phải tiến hành nhanh hơn rồi.

- Mấy ngày này cô nhớ ngoan ngoãn, tôi phải đi một chuyến công tác.

Mặc Thiệu Đình quen tay xoa xoa đầu của Đường Lạc Lạc, ánh mắt có sự cưng chiều và không nỡ nhàn nhạt.

- Đi công tác? Ở đâu?

Đường Lạc Lạc sững người, sau khi kết hôn với Mặc Thiệu Đình vẫn chưa cách xa anh quá lâu, tuy lý trí nói với cô, vì tránh rơi vào cái bẫy dịu dàng của Mặc Thiệu Đình quá nhanh, việc giữ khoảng cách an toàn với Mặc Thiệu Đình rất cần thiết, nhưng mà…

Không biết vì sao, trong lòng có sự thất vọng không thể xua tan.

- Luân Đôn.

Mặc Thiệu Đình nhìn thấy sự không vui của Đường Lạc Lạc, cười trêu:

- Sao thế, không nỡ xa tôi à.

- Không dám đâu.

Đường Lạc Lạc cứng miệng trừng mắt:

- Tôi vui mừng còn không kịp nữa là, anh phải đi mấy ngày, tôi đi mua vài sợi dây pháo về đốt.

- Khiến cô thất vọng rồi, không quá một tuần đâu, nếu không có chuyện ngoài ý muốn.

Mặc Thiệu Đình nhướng mày, dùng khăn lau mép miệng.

- Ngày mai công ty còn có cuộc họp cấp cao khẩn cấp, cô ngoan ngoãn, tối về cùng cô tập thể dục.

“Tập thể dục” … …

Đường Lạc Lạc cạn lời mép giật giật, tập thể dục buổi tối thế kia, cô thật sự không muốn cho lắm.

- Trước khi tôi đấm vào mặt anh, thì mau chạy đi.

Đường Lạc Lạc giữ chặt nắm đấm, giơ lên, gương mặt phụng phịu.

- Thưa vâng, bà xã, tôi đợi cô trên giường.

Mặc Thiệu Đình rất vô sỉ ném ra lời nói đó, quay người đi về phía cầu thang lên phòng ngủ.

Đường Lạc Lạc quay đầu lại, cạn lời đứng nhìn cái tên cao ngạo trước mặt cầm thú sau lưng, không ngờ trong lòng thật sự có chút… lưu luyến.

Tuy lúc anh bên cạnh cô thấy phiền, nhưng vừa nghĩ đến phải mất mấy ngày không gặp anh, trong lòng lại thấy trống trãi.

Cô cố gắng kiềm lại tâm trạng kì lạ này, muốn bản thân nghĩ đến những chuyện khác, bây giờ đã vào được vòng sơ khảo, và cũng vừa đăng kí xong, vòng sơ khảo khác với lần trước, không phải tự do phát huy, mà chủ đề đã được định sẵn.

Do bình chọn ở khu vực Hoa Hạ, vì thế chủ đề vòng sơ khảo lần này là sườn xám.

Mà cuộc thi thiết kế lớn yêu cầu lại rất hà khắc, bắt đầu từ vòng sơ khảo, những tác phẩm được đưa ra để dự thi đều là quần áo được may vá cẩn thận, vậy bây giờ vấn đề lớn nhất mà Đường Lạc Lạc phải đối mặt là, chi phí làm ra thành phẩm.

Lần trước một hơi lấy thẻ của Mặc Thiệu Đình đến club, chỉ vì muốn cho Mặc Thiệu Đình một bài học, nhưng bây giờ hết giận rồi, lý trí của Đường Lạc Lạc đã trở về, biết cô không muốn ở lại đây lâu dài, vậy sự day dưa với Mặc Thiệu Đình, đặc biệt là day dưa về mặt tiền bạc, đương nhiên là càng ít càng tốt.

Nhưng mà sườn xám lại là một mẫu thiết kế rất tốn tiền, chất vải sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cảm quan của sườn xám.

Thôi kệ, nhân ngày nghỉ ngày mai ra ngoài dạo quanh, xem trước rồi tính.

Ngày hôm sau.

Đường Lạc Lạc đeo balô, chuẩn bị đến những cửa hàng tơ tằm xem qua, sườn xám mà, vẫn là chọn tơ tằm sẽ đẹp hơn, cũng cổ điển hơn.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định đến “Nhất Thế Cẩm Tú” dưới trướng nhà họ Mặc xem sao.

Nhất Thế Cẩm Tú là trung tâm giao dịch vải lụa tơ tằm lớn nhất của nhà họ Mặc, tại Hoa Hạ có không ít chi nhánh, bất kỳ cấp bậc vải nào cũng có, còn là cửa hàng xưa vài trăm năm, uy tín và tên tuổi đều có.

Ngân sách Đường Lạc Lạc có hạn, vì thế quyết định đi xem, tìm một mẫu vải có sự đánh giá cao nhất, để phối cho chủ đề kỳ này.

Cửa hàng tơ tằm Nhất Thế cẩm Tú tọa lạc tại trung tâm thành phố, là một nhà lầu cổ kính ba tầng trên vị trí phồn hoa, đặc biệt có khí chất thanh nhã.

Vừa buớc vào cửa, trong cửa hàng được bày trì theo phong cách cổ điển màu sẫm, từng bàn từng ghế đều vô cùng vintage, dường như xuyên không về mấy trăm năm trước, những chiếc lồng đèn tinh xảo và bình phong tranh thuỷ mặc treo trên cao, càng khiến người ta có cảm giác phiêu dunơi chốn thần tiên.

Trên giá bày đầy những tơ lụa gấm vóc rực rỡ muôn màu, hoa văn đủ loại, khiến người ta nhất thời nhìn không xuể, Đường Lạc Lạc mở to mắt, cảm thấy bản thân thật sự như bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Người trong cửa hàng không nhiều, quản lí trực ban đang chơi game trên laptop trong quầy, các nhân viên đứng tụm năm tụm ba, mỉm cười đáp lại những vị khách bước vào, trên người cũng mặc sườn xám đơn màu cổ điển, rất hút mắt người nhìn.

Đường Lạc Lạc bước đến, mỉm cười với một nhân viên.

- Tôi muốn xem qua vải lụa, định may một bộ sườn xám.

Nhân viên vừa nhìn Đường Lạc Lạc mặc bộ áo thun quần ngắn, trên lưng còn đeo một chiếc ba-lô nhỏ, không giống như loại khách hàng quan trọng, nụ cười liền mờ nhạt dần, nhưng ít ra tính chuyên nghiệp vẫn còn, dẫn Đường Lạc Lạc đến trước mặt một hàng vải lụa rực rỡ.

- Không biết quý cô thích màu sắc mộc mạc, hay là lộng lẫy một chút vậy?

Muốn bộc lộ tài năng trong cuộc thi, lộng lẫy vẫn tốt hơn nhỉ?

Đường Lạc Lạc nghĩ như thế, liền mở miệng.

- Muốn lộng lẫy một chút, hoa văn và màu sắc phong phú.

Nhân viên lập tức phấn khởi.

- Vậy quý cô xem những loại vải lụa ở đây của chúng tôi, đều là mặt hàng cao cấp chân chính từ Hàng Châu, toàn bộ đều may thủ công, chị xem hoa văn này, sự bóng láng này, chất vải này, tuyết đối không thể so với các mặt hàng bán đầy ở ngoài đường đâu, thưa quý khách, hôm nay cô đến thật đúng lúc, hiện tại đang có hoạt động mừng ngày thành lập cửa hàng, vẫn chưa kết thúc, bây giờ lựa xong rồi có thể giảm 10%.

Đường Lạc Lạc đưa tay sờ thử bề mặt láng mịn của vải lụa, cảm giác không tệ, hoa văn tuy có chút phức tạp, nhưng không quan trọng, có thể lợi dụng tạo hình thiết kế chỉnh sửa lại một chút, cũng là một lựa chọn không tệ.

Chỉ là…

- Vải lụa như này bao nhiêu tiền một mét?

Đường Lạc Lạc ngước đầu lên, thăm dò hỏi.

- Loại màu sắc và hoa văn này một mét là năm vạn hai, loại này rẻ hơn một chút, ba vạn tám, còn có loại này, quý cô xem, chất vải tốt hơn hai loại kia, tám vạn bốn ngàn… Sau khi giảm giá 10% còn chưa đến tám vạn.

Nhân viên vừa giới thiệu, vừa không ngừng quan sát quần áo của Đường Lạc Lạc, tuy giản dị, nhưng đều là thương hiệu lớn, thái độ cũng trở nên nhiệt tình hẳn lên.

- Ừm…

Đường Lạc Lạc có chút do dự, may một bộ sườn xám, nhất định không chỉ hai ba mét là có thể may xong, phải biết nếu như quá trình thay đổi thiết kế, vậy lượng vải dự trữ cần dùng cũng không ít, mới một mét đã mấy vạn, chi phí có chút vượt quá dự tính của cô.

Lần trước vì hơn thua với Lâm Uyển Du, mua một đống quần áo hàng hiệu, tốn không ít tiền, Đường Lạc Lạc cảm thấy bản thân nợ Mặc Thiệu Đình ngày càng nhiều, giống như lăn quả cầu tuyết, thật sự sắp không chịu đựng nỗi rồi, vì vậy, lần này cô muốn cố gắng khống chế chi phí trong phạm vi năng lực của bản thân.

Cô trong công ty, tiền lương một tháng cũng chỉ khoảng sáu ngàn, vải vóc vẫn đúng là không nên mua quá đắt.

- Tôi cảm thấy mấy thứ này có chút đắt đỏ, có loại vài ngàn một mét không? Hoặc, rẻ hơn một chút nữa.

Đường Lạc Lạc hỏi.