Độc Trị Tổng Tài Ác Nữ Nhân Bản

Chương 35: 35: Bí Mật Của Vệ Điềm





Ân Giả Dương bên ngoài đi vào nhìn Mục Khiếu Hào có nhã hứng thưởng thức cafe một cách thong thả liền có chút ngạc nhiên.

"Cậu sao lại ở đây ?" - Ân Giả Dương khiều một cái vào lưng cậu ta lạnh giọng.

"Dạo này cậu cũng nghĩ làm diễn viên luôn à.

.

tôi lại thấy cậu hợp với nghề thám tử hơn đấy" - Mục Khiếu Hào cười đùa đáp lại, trong túi áo lấy ra bao thuốc lá châm một điếu siết một hơi.

"Tên Bắc Thiên Duật đó không biết biến đi đâu mất để lại đống công việc ở đây cho tôi" - Cậu ta không khỏi than vãn bất lực với xấp giấy tờ trên bàn.



PHÒNG NGHIÊN CỨU.


Bắc Thiên Duật nhìn qua sơ lượt về bản thuyết trình về loại thuốc đang pha chế chuẩn bị cho phi vụ giao hàng sắp đến.

Joly là người đảm nhận vai trò chính trong việc điều chế, người phụ nữ với mái tóc vàng đặc trưng cùng đôi mắt xanh trông trẻ trung nhưng lại cực kì dày dặn kinh nghiệm.

"Ba ngày đủ không ?" - Bắc Thiên Duật cầm lên một lọ chất lõng màu xanh nói với Joly.

"Vì hợp chất cần thời gian để hoà tan với số lượng lớn thế này e là khó khăn nhưng em sẽ cố gắn hoàn thành nhanh nhất có thể" - Joly mỉm cười nói chuyện khá nhẹ nhàng không thừa không thiếu.

Bắc Thiên Duật sắc mặt không đổi, tâm tình cũng có chút buồn chán.

Đã ba ngày hắn không gặp mặt Vệ Điềm ngay cả bóng dáng lướt qua cũng không thấy đột nhiên khiến hắn thấy bức bối vội vã muốn trở về.

Joly là người theo hắn đã lâu nên ít nhiều cũng nhìn được sắc mặt hắn không vui.

"Duật Thiếu không hài lòng chuyện gì sao ?" - Cô ta chậm rãi tiến lại gần, trước mặt hắn ta không giấu nỗi sự yêu mến ngưỡng mộ.

"Không có gì" - Hắn trực tiếp quay mặt đi thậm chí còn chẳng để ý đến Joly ngay trước mặt mà thẳng thừng rời đi ngay sau đó.

Cánh cửa phòng nghiên cứu đóng lại, bóng dáng người đàn ông đã đi mất một chút hương thơm bạc hà lưu lại cũng làm cô ta thấy dễ chịu nhưng nỗi ưu buồn thì vẫn lẳng lặng trong đáy mắt xanh kia.

!
Bắc Thiên Duật bên ngoài xe không kiềm được mà bấm dãy số quen thuộc gọi cho Vệ Điềm, nhưng hơn ba cuộc điện thoại vẫn không thấy ai nhấc máy.

Hắn cứ như nằm trên lò lửa không khỏi lo lắng gọi về cho quản gia dinh thự.

"Thiếu gia tôi nghe đây" - Quản gia nhanh chóng trả lời điện loại.

"Phu nhân không có ở nhà sao ?" - Hắn giọng điệu vừa khó chịu vừa lo lắng có chút gấp gáp khó tin.

"Vệ.


.

à phu nhân không có ở nhà ạ.

.

cô ấy vừa ra khỏi nhà nói là muốn ra ngoài đi dạo" - Quản gia bị tâm tình của Bắc Thiên Duật doạ suýt nữa thì nói năng lung tung.

Bắc Thiên Duật cũng cảm thấy bản thân bắt đầu bất bình thường ngay cả tâm trạng cũng bị cô gái đó làm cho ảnh hưởng.

Hắn ném bừa điện thoại qua ghế phụ nhẹ nhàng gác tay lên chán ngã người về sau ghế một lúc rồi điện thoại đột nhiên reo lên làm hắn vội bật dậy nhìn dãy số điện thoại kia thì nét mặt hoàn toàn suy sụp hắn còn nghĩ là ai.

"Có chuyện gì ?" - Giọng hắn không vui.

"Giọng điệu kiểu gì thế hả.

.

tôi nói nhé cậu may mắn lắm mới có được một người bạn như tôi đấy.


.

tôi còn bỏ cả lịch trình hôm nay vì mấy vụ án ngớ ngẫn này này cậu biết không" - Ân Giả Dương bất mãn không khỏi cằn nhằn làm cho Bắc Thiên Duật càng thêm nhức đầu.

"Được rồi nói chuyện chính đi" - Hắn trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Vương Khả Khả chết rồi! còn cả vụ án đó nữa chắc hẳn có ai đã nhúng tay vào đi trước chúng ta một bước rồi".

"Tôi hiểu rồi ngày mai tôi quay về nói tiếp" - Tắt điện thoại điều đầu tiên hắn lại nghĩ đến hình ảnh của Vệ Điềm nhưng góp cuộc vì điều gì mà cô lại sống chết muốn che đậy một cách liều lĩnh như thế.

Nếu không phải nàng ta thì còn có những ai, người mà có thể ra tay không chút nghi ngờ ngay cả chút chứng cứ cũng không thể tìm ra.

Gây ra nhiều vụ án mạng đến thế mà cảnh sát cũng phải bó tay, người của Bắc Thiên Duật cũng không lường trước được.

.