Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 53




“Nhớ lấy, chớ có tu luyện mù quáng”.  

Đường chủ Vương đưa tàn quyển chép tay cho Lâm Nhất, cẩn thận dặn dò: “Trước kia cũng có đệ tử nội môn không nghe khuyên bảo, mù quáng tu luyện bí tịch tiên thiên tàn quyển. Kết cục của hắn rất thê thảm, xem cho thật kỹ, mở rộng tầm mắt, nâng cao cảm ngộ võ đạo là đủ”.  

“Đa tạ đường chủ Vương đã dạy bảo!”  

Sau khi nhận lấy, Lâm Nhất trầm giọng đáp. Xem ra bí tịch tiên thiên tàn quyển này là con dao hai lưỡi.  

Nếu dùng không cẩn thận ắt sẽ khiến bản thân bị thương.  

Còn nếu dùng đúng cách, sẽ có thể cảm ngộ ra một bộ công pháp cơ sở từ đó, mang đến lợi ích to lớn cho toàn bộ tông môn.  

Đường chủ Vương cười nói: “Đi xuống đi, hai ngày sau là kỳ thi sát hạch giữa năm, ta chờ mong sự thể hiện của ngươi”.  

“Cáo từ!”  

Sau khi rời khỏi Võ Kỹ các, Lâm Nhất lại lần nữa đi đến trước mặt chấp sự Dương, đưa ra yêu cầu mua Hóa Huyết đan.  

“Không thành vấn đề, đây là quyền của ngươi, tuy nhiên chỉ duy nhất lần này thôi! Theo như giá tông môn đưa ra, ngươi phải trả 500 miếng linh thạch hạ phẩm”.  

Advertisement

Chấp sự Dương lấy Hóa Huyết đan ra đưa cho Lâm Nhất, nhẹ giọng nói.  

Cho đến hiện tại, Lâm Nhất đã thật sự khiến ông ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.  

Thậm chí ông ta có chút hoài nghi, nếu bây giờ hai người giao thủ thì… bản thân liệu có thể thắng được Lâm Nhất hay không?  

Mà tất cả những điều này chỉ phát sinh trong hai ba tháng ngắn ngủi mà thôi.  

May mà Lâm Nhất dường như cũng không phải là kẻ thù dai.  

Hắn không ghi hận ông ta vì lúc trước đã gây khó dễ, không cho hắn trở thành đệ tử ngoại môn, nếu không, hậu quả thật khó lường.  

Năm trăm miếng linh thạch hạ phẩm vừa mới đến tay…  

Advertisement

Tim Lâm Nhất rỉ máu, hắn đã mua ba viên ở chỗ Đồng Hổ với giá đúng gấp đôi.  

Tuy nhiên, số lượng tông môn cung ứng có hạn, bỏ ra số tiền lớn để mua, sau đó đầu cơ kiếm lợi, cũng xứng đáng để thử một lần đấy chứ!  

Trong đại sảnh Tông Vụ đường có rất nhiều đệ tử ngoại môn, trước vô số ánh mắt hâm mộ, Lâm Nhất bình tĩnh rời đi.  

“Hai ngày sau là kỳ thi sát hạch giữa năm, tên Kiếm Nô này nhất định sẽ một bước lên mây”.  

Trong Tông Vụ đường, đột nhiên có một người lên tiếng khẳng định.  

Một mặt khác.  

Khi Lâm Nhất về đến nhà gỗ của mình thì… hắn chết lặng.  

Căn nhà gỗ do nguyên chủ để lại giờ chỉ còn là một đống tro tàn, không còn sót lại chút gì.  

Một mồi lửa lúc trước của Trần Tiêu đã đốt trụi căn nhà, không chừa lại dù chỉ một cái cặn gỗ.  

Ban đầu, Lâm Nhất còn tưởng bản thân đã đi nhầm, hắn dạo quanh một vòng rồi mới dám xác nhận.   

“Lâm sư huynh, lúc trước, sau khi ngươi đi, đám người của Trần Tiêu đã thiêu trụi căn nhà này của ngươi rồi”.  

Có một đệ tử đi ngang qua, thấy Lâm Nhất ngơ ngác nhìn đống tro tàn, bèn có lòng tốt nói cho hắn biết nguyên nhân.  

Xem ra một quyền của hắn còn hơi nhẹ!  

“Sư huynh, thật ra ngươi có thể xin tông môn một cái sân nhỏ, không tốn bao nhiêu tiền đâu”.  

Thấy Lâm Nhất vẫn đứng sững ra đấy, không nói lời nào, đệ tử kia liền lên tiếng nhắc nhở.  

Lúc này, Lâm Nhất quay đầu lại, cười nói: “Cám ơn, để ta tự nghĩ cách!”  

“Vậy sư huynh làm việc đi, ta có việc đi trước”.  

Người nọ thấy Lâm Nhất cố chấp không nghe theo, thì lắc đầu rời khỏi.  

Sau khi tự nguyên trở thành Kiếm Nô, nguyên chủ liền bị đuổi khỏi khu nhà của tạp dịch, đi đến khu đất hoang vắng này, tự xây dựng một căn nhà gỗ.  

Nhà gỗ đơn sơ, gió thổi liền rung, mưa rơi liền dột.  

Nhưng nguyên chủ đã ở đây hai năm, không oán trách không hối hận.  

Hắn muốn ở lại Thanh Vân Môn, muốn bảo dưỡng kiếm cho người đó, hắn không muốn đi…  

Bởi vì có đôi khi chỉ một cái xoay người, có thể là cả đời.  

Hắn đứng trong đám người ở cách xa vạn dặm, ngước nhìn Tô Hàm Nguyệt sáng chói như một ngôi sao trên bầu trời, cao không thể với tới, được người người ngưỡng mộ, có lẽ hắn cũng từng có suy nghĩ đuổi theo bước chân của nàng.  

Hôm nay nhà gỗ đã không còn, vết tích cuối cùng của nguyên chủ lưu lại trên thế gian này cũng đã biến mất.  

Lâm Nhất trầm mặc, không nói một lời, hắn lần mò trong đống tro tàn, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.  

Mảnh gỗ vụn còn sót lại trộn lẫn với bùn đất chui vào móng tay hắn, chỉ chốc lát, hai cánh tay đã đầy vết thương, móng tay chăng đầy tơ máu.  

Mất hết rồi… không còn gì cả.  

Dù hắn có cố sức thế nào đi nữa thì cũng không tìm được bất kỳ vật gì.  

Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng, Lâm Nhất cũng tìm thấy một trang giấy không trọn vẹn trong đống tro tàn.  

Phía trên có ghi chép lại đủ loại đan dược mà Tô Hàm Nguyệt đã ban thưởng cho nguyên chủ, trang giấy này là do chính hắn viết.  

Vù!  

Một cơn gió thổi qua, thổi bay trang giấy trong tay Lâm Nhất, không biết sẽ cuốn nó đi nơi nào.  

Nhìn trang giấy tung bay trong gió, Lâm Nhất trầm tư, từ xưa đến nay, một chữ tình vốn rất khó lý giải.  

Tình cảm của nguyên chủ dành cho Tô Hàm Nguyệt không cần phải bàn cãi, dù biết rằng không có kết quả, biết nàng sẽ không liếc nhìn hắn dù là một cái, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng là đã mãn nguyện, nói là si, nhưng thực chất là ngốc.  

Tô Hàm Nguyệt có sai không?  

Đương nhiên là không, nàng không cần phải đáp lại một tên ngốc ngay cả việc thổ lộ cũng không dám.  

Vậy ai sai, nguyên chủ ư?  

Cũng không!  

Dù là một tên Kiếm Nô hèn mọn nhất cũng biết ngước nhìn lên bầu trời bao la, mộng tưởng có được quyền lực, huống chi chỉ là thầm mến một người.  

“Ngươi không sai!”  

Dõi theo trang giấy đã bị gió cuốn mất tăm, Lâm Nhất thì thầm.  

Một lát sau, hắn đi thu gom gỗ, một lần nữa dựng nhà.   

Còn hai ngày nữa là đến kỳ thi sát hạch giữa năm, Lâm Nhất không tìm hiểu võ kỹ tiên thiên Long Hổ Quyền tàn quyển, bởi vì nó quá mức phức tạp, hiện tại hắn không đủ thời gian.  

Nếu không cẩn thận sợ là sẽ bị vây trong đó, trái lại còn làm giảm thực lực.  

Sau khi nuốt viên Hóa Huyết đan vừa đổi được, Lâm Nhất lấy ra viên nội đan yêu thú mà mình vẫn luôn cẩn thận mang theo bên người.  

Ầm!  

Khí tức của yêu thú còn lưu lại trên nội đan khiến cho lòng người không khỏi rúng động, đó là sát khí chỉ yêu thú mới có được.  

Bởi vì đã gi3t chết rất nhiều yêu thú, cho nên bây giờ Lâm Nhất đã phần nào hiểu rõ giá trị của nội đan.  

Chín mươi phần trăm yêu thú không có nội đan, những yêu thú có thể sản sinh ra nội đan có thể nói là trong vạn con không có lấy một con.  

Giá trị của nội đan không thể tính bằng linh thạch được.  

Hắn muốn mượn viên yêu đan này để phá tan bình cảnh của võ đạo tầng năm, thăng cấp lên võ đạo tầng sáu trước khi kỳ thi sát hạch diễn ra.  

Mặc dù đã uống năm viên Hóa Huyết đan, trong vòng một tháng hẳn có thể đột phá bình cảnh tầng năm, thế nhưng độ khó vẫn rất lớn, chỉ có duy nhất một cách là dựa vào yêu đan của Hoa Ban Hổ này mà thôi.  

Lâm Nhất không chút do dự há miệng nuốt viên yêu đan mà vô số người hằng ao ước vào bụng.  

Âm!  

Yêu đan vừa vào miệng lập tức tan ra, hóa thành linh khí thiên địa cuồn cuộn mà ngang ngược, nổ ầm ầm trong cơ thể hắn.  

Cùng lúc đó, trong thân thể Lâm Nhất có những sợi khí tức mờ nhạt màu đỏ tươi bay ra.  

Đó là sát khí của Hoa Ban Hổ, một khi luyện hóa yêu đan, những sát khí này sẽ dung hợp cùng khí tức của hắn.  

Trong cơ thể, Thuần Dương Công tầng ba điên cuồng vận chuyển hòng chế phục sức mạnh dồi dào mà ngang ngược của yêu đan, thế nhưng, sự mạnh mẽ của nó vẫn vượt ngoài dự kiến của Lâm Nhất.  

Tựa như một thớt ngựa hoang không chịu sự quản giáo, đang chạy loạn xạ trong cơ thể hắn.   

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, thậm chí có lúc biến thành màu đen trông rất đáng sợ.  

Tình hình… có hơi bất ổn!