Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 471




Hoàng Phủ Tịnh Hiện lạnh mặt, nghiến chặt răng phun ra một câu sau đó xoay người bỏ đi.

“Bày cái bộ mặt thối, còn tưởng mình là nhân tài của Hoàng Phủ thế gia à, Lăng Tiêu Kiếm Các không thiếu nhất chính là loại nhân tài này”.

Diệp Lưu Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn sang bốn phía trầm giọng nói: “Chúng ta bình thường hầu như không phải lo đến tài nguyên, nhận được không ít lợi lộc từ chỗ Vương sư huynh, bây giờ cần làm gì, các người hiểu cả chứ?”

“Hiểu”.

Mấy người vây xung quanh Lâm Nhất, khoanh chân ngồi xuống, từ từ nhắm mắt lại.

Hoàng Phủ Tịnh Hiên mới đi được một đoạn khá xa đột nhiên xoay người lại, đồng thời khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng đi vào trong Vạn Kiếm Đồ.

Mở mắt, liền nhìn thấy Lâm Nhất vẫn còn đang nhắm mắt hấp thu kiếm ý.

Hầu như không biết bản thân mình đang trong tình cảnh nguy hiểm.

Không nghĩ được nhiều nữa, hắn chạy như điên về phía mà Lâm Nhất đang ngồi.

Lâm Nhất cảm ứng được có người đang đến gần, mở hai mắt ra nhìn thấy cái bóng mờ ảo của Hoàng Phủ Tịnh Hiên đang chạy vội chạy vàng đến.

Không đợi hắn mở miệng nói gì, Hoàng Phủ Tịnh Hiên đã kéo lấy Lâm Nhất trầm giọng nói: “Mau đi đi, Liên Minh Quân Tử có hơn mười cao thủ trong danh sách một trăm người đứng đầu đến đây, trong hiện thực bọn họ đã bao vây ngươi rồi. Giờ bọn họ đều đang ở Nhị Trùng Thiên, nhưng rất nhanh thôi sẽ giết đến đây!”

Lâm Nhất không khỏi biến sắc, không ngờ được mình rời khỏi Thảo Mộc đường mới chỉ ba ngày mà thôi.

Vương Diễm đã ra tay với mình nhanh như vậy rồi.

“Làm thế nào để rời khỏi thế giới này?”

“Hai cách, một là tán đi kiếm ý của bản thân, để kiếm ý từ từ dung hoà vào với Vạn Kiếm Đồ là được. Ngoài ra còn một lối ra khác, mỗi một Trùng Thiên đều có rất nhiều kẽ hở không gian để rời khỏi thế giới này, chui qua khe hở là có thể đi ra”.

Trước mắt, cách thứ nhất rõ ràng không thông được, nó mất quá nhiều thời gian.

Khéo còn chưa kịp tản hết kiếm ý thì đám người Diệp Lưu Vân đã giết đến nơi rồi, chỉ có thể thông qua lối ra để rời đi.

Ầm!

Hai người còn chưa đi được bao xa, trong thiên khung đột nhiên vang lên tiếng sấm cực lớn, sau đó liền nhìn thấy từng tia chớp xé ngang bầu trời.

Hơn mười thân hình chứa đựng kiếm ý tản mát ra luồng ánh sáng nhàn nhạt đột ngôt xuất hiện trong không gian, xung quanh người là kiếm ý cực kỳ đậm đặc.

“Là người của Nhị Trùng Thiên?”

“Người của Nhị Trùng Thiên không có việc gì chạy đến đây làm cái gì… nơi này cực kỳ bài xích bọn họ”.

“Người của Liên Minh Quân Tử!”

Nhìn tia chớp đột ngột xuất hiện trên bầu trời, rất nhiều đệ tử đang tu luyện ở Nhất Trùng Thiên đều khẽ biến sắc.

“Muốn chạy!”

Hơn chục người lạnh lùng hừ mấy tiếng, nhanh như chớp đuổi theo, đi kèm đó là những tia sét lấp loáng và khí thế mạnh mẽ hạ xuống.

Rầm!

Hai chục chiếc bóng giống như một bức tường kiếm vô hình chặn ngay trước mặt Lâm Nhất và Hoàng Phủ Tịnh Hiên.

Cũng chặn đứng con đường tiến về phía lối ra của hai người.