Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 468: Thế giới của Vạn Kiếm Đồ




Quyền hạn tương ứng cũng tăng theo từng cấp bậc, coi như là cách khuyến khích các đệ tử cạnh tranh với nhau.

“Ngươi có nhớ Hân Tuyệt không?”

Hoàng Phủ Tịnh Hiên hỏi: “Chính là thanh niên đã cứu ngươi khỏi tay Vương Diễm ngày hôm đó, ngay cả Vương Diễm cũng phải kiêng dè ấy”.

Lâm Nhất gật đầu: “Đương nhiên nhớ, hình như hắn là đại ca của Hân Nghiên”.

“Đúng vậy, hắn cũng là một trong số mười người thuộc bảng Thiên, xếp hạng thứ sáu”, trong mắt Hoàng Phủ Tịnh Hiên lộ ra vẻ khâm phục và tràn đầy cung kính.

Thảo nào Hân Nghiên dám chống đối Vương Diễm, thì ra đại ca cô ta là người trong bảng Thiên.

“Với thực lực của ngươi hiện tại, chỉ có thể đứng hạng hai trăm người đầu bảng Nhân thôi sao?”

Lâm Nhất nhìn Hoàng Phủ Tịnh Hiên, tò mò hỏi.

Thực lực hiện tại của đối phương rất khác so với lúc tham gia Cửu Tinh Tranh Bá. Kiếm ý hoàn chỉnh chỉ còn cách một bước, tu vi cảnh giới Huyền Võ tầng thứ hai.

Hoàng Phủ Tịnh Hiên gật đầu: “Ngoại tông có hơn mười nghìn người, mỗi năm đều loại một nghìn người đứng cuối, những người có thể trụ lại sau mỗi vòng loại đều không phải hạng xoàng. Ta có thể lọt vào hạng hai trăm người đứng đầu đã hơi miễn cưỡng, có thể sẽ bị người khác đẩy xuống”.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đến dưới chân đài Vạn Kiếm.

Đài cao vạn trượng, dựng thẳng từ mặt đất lên như một thanh kiếm sắc bén chọc trời, đâm thủng tầng mây.

Tất cả mọi người dưới đài đều có vẻ vô cùng nhỏ bé, kiếm đài cao chót vót khiến người ta như có ý muốn quỳ lạy.

Kiếm ý lởn vởn trên những đám mây, hoà mình với đất trời. Trên đỉnh đầu dường như không phải vùng trời mà là một thanh kiếm, một thanh bảo kiếm có tên là trời cao vô thượng.

Cắt ngang bầu trời, xuyên thủng tầng mây.

Ở bên dưới, rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các sau khi tới đây đều tỏ ra kính nể và trang nghiêm.

Ngay cả giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ vì sợ có hành vi bất kính.

Thành kính, trang nghiêm, thiêng liêng, sùng kính!

“Lâm huynh đệ, những gì ta đã nói trước đó không giả đúng không...”

Thấy Lâm Nhất ngơ ngác nhìn lên bầu trời, Hoàng Phủ Tịnh Hiên cười khẽ.

“Quả thật không giả, tứ đại bảo địa, danh bất hư truyền. Kiếm ý ở đây dồi dào như thế, dù những người kiêu ngạo đến đây cũng phải tỏ lòng tôn kính”.


Lâm Nhất hoàn hồn lại, lên tiếng cảm thán.

“Đi lên trên xem thử”.

“Đi thôi”.

Mười nghìn bậc thang, hai người càng lên cao càng cảm thấy áp lực, kiếm ý trong cơ thể mất khống chế phóng ra ngoài.

Lâm Nhất nghĩ thầm, nơi này nhìn như không lắp cửa, Tiêu Vân lệnh linh phẩm cũng có thể đến.

Nhưng trên thực tế, nếu không có cảm ngộ kiếm đạo nhất định, dù tu vi có cao đến đâu cũng không thể thật sự lên tới đỉnh.

Trên đường đi lên, Lâm Nhất nhìn thấy rất nhiều đệ tử mới nhập môn chán nản ngã quỵ xuống đất, không còn sức leo lên đỉnh.

Lâm Nhất nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, Hoàng Phủ Tịnh Hiên đã đến nhiều lần, tất nhiên hai người lên tới đỉnh một cách rất suôn sẻ.

Khi bước lên đỉnh, một bức tranh rộng lớn vô biên hiện ra trước mắt Lâm Nhất.

Bức tranh ấy trải rộng, mênh mông và xa xăm, nhìn thoáng qua không thể thấy bờ. Bề mặt bức tranh sáng bóng như gương, vô vàn vết kiếm được vẩy từ mực nước trông như một hồ nước trên bầu trời.

Trên mặt hồ có người đi lại, gợn sóng lăn tăn.

Keng keng keng!

Kiếm ngân vang như tiếng chuông sớm biến thành tiếng kiếm tuyệt vời nhất thế gian, tấu lên những giai điệu du dương trầm bổng, vang vọng trong thế giới này.

Nhiều người đang ngồi khoanh chân với vẻ mặt nghiêm trang.

Lâm Nhất chỉ vào những người này: “Họ đang làm gì vậy?”

Hoàng Phủ Tịnh Hiên cười bí ẩn: “Lâm huynh đệ, ngươi nghĩ bức tranh trước mặt là Vạn Kiếm Đồ đúng không?”

“Đương nhiên, nếu không phải, Vạn Kiếm Đồ còn có thể ở nơi khác hay sao?”

Hoàng Phủ Tịnh Hiên bảo: “Vậy ngươi sai rồi, mắt thường không thể nhìn thấy Vạn Kiếm Đồ thật sự. Phải cần trái tim, trái tim của kiếm giả mới có thể nhìn thấy”.

Lâm Nhất hơi khó hiểu: “Hoàng Phủ, ngươi đừng làm trò bí hiểm nữa, nói thẳng cho ta biết là có chuyện gì đi?”

Hoàng Phủ Tịnh Hiên mỉm cười: “Vậy ta sẽ nói đơn giản hơn, Vạn Kiếm Đồ tự xây dựng nên thế giới riêng cho mình, một thế giới mà chỉ kiếm ý mới có thể tiến vào. Thế giới này có chín tầng, kiếm ý càng mạnh thì số tầng vượt qua được càng nhiều”.

“Sau khi vào trong, kiếm ý sẽ hoá thành thân thể, vậy là có thể tu luyện. Sự huyền diệu của nó khó có thể nói hết, ngươi tự trải nghiệm sẽ biết ngay”.

“Ừ”.

“Nhẹ nhàng thôi, đừng làm phiền những người này, thân thể kiếm ý của họ đang tu luyện trong Vạn Kiếm Đồ. Nếu họ bị kinh động, nhẹ thì bị thương, nặng sẽ bị kiếm ý phản phệ”.

Một lát sau, hai người chọn một nơi ít người rồi khoanh chân ngồi xuống.

Trong cơn mông lung, Lâm Nhất cảm nhận được kiếm ý của mình đang không ngừng hoà quyện với kiếm ý dồi dào của thế giới này.

Đến khi hoàn toàn hoà lẫn vào nhau, trước mắt Lâm Nhất đột nhiên sáng bừng, hắn cảm nhận được mình đang ở trong một thế giới kì diệu, nơi mà hư ảo và hiện thực hoà vào nhau.

Sương mù mịt mờ, núi sông như tranh vẽ, thần hành ẩn hiện, tất cả mọi thứ đều được ngưng tụ từ kiếm ý.

Thế giới này là thế giới trong Vạn Kiếm Đồ, tất cả đều được tạo thành từ kiếm ý.

Lâm Nhất nhìn sang Hoàng Phủ Tịnh Hiên ở bên cạnh thì thấy bóng dáng hắn ta mờ mịt, có vẻ hư ảo. Ở nơi khác, nhiều người đã hoàn toàn ngưng tụ thành thực thể, thậm chí còn toả ra ánh sáng rực rỡ.

“Đây là tầng thứ nhất của Vạn Kiếm Đồ, phải nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh mới có thể ngưng tụ thành thực thể. Tu luyện ở đây có thể hấp thu trực tiếp kiếm ý chờn vờn giữa đất trời, tăng cường kiếm ý bản thân. Và tu vi bên ngoài cũng không có tác dụng khi ở đây. Kiếm ý càng mạnh, thực lực có thể phát huy ở đây sẽ càng mạnh!”

Nghe Hoàng Phủ Tịnh Hiên giải thích xong, Lâm Nhất mới hiểu, thảo nào cảm ngộ kiếm đạo của hắn ta lại tăng mạnh như vậy.