Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 467: Phiền phức thật sự




Còn Lâm Nhất nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Thập Tam gia, cũng không thể tiết lộ bí mật ở đó.

Hân Nghiên cười nhẹ: “Không nói cũng không sao, ta cũng không có ý định đến đó. Ngoài những nơi ta đã nói ở trên, Lăng Tiêu Kiếm Các còn có một đoàn thể khá đặc biệt, đó là hội Đồng Minh”.

“Hội Đồng Minh?”

“Đúng vậy, đó là tổ chức đồng minh do các đệ tử thành lập. Chẳng hạn như Vương Diễm, hắn là Phó minh chủ của Liên Minh Quân Tử. Hội này tập hợp được một nhóm đệ tử ưu tú, có thực lực tổng thể mạnh nhất trong số hơn mười nghìn hội Đồng Minh ở Kiếm Các”.

“Xì, thằng chó này gọi Liên Minh Quân Tử mà không biết ngại à? Làm bẩn hai chữ quân tử, đúng là không biết xấu hổ”.

Lý Vô Ưu mắng một câu, hắn ta khá có định kiến về Vương Diễm.

Lâm Nhất hỏi: “Hân Nghiên sư tỷ chắc cũng có đồng minh nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, ta là Phó minh chủ của Lạc Già Sơn, Minh chủ không quản lí sự vụ nên Lạc Già Sơn hầu hết đều do ta phụ trách. Lần này ta đến để mời các ngươi gia nhập Lạc Già Sơn chúng ta, các ngươi có ý kiến gì không?”

Tất nhiên Lâm Nhất và Lý Vô Ưu sẽ không có ý kiến.

Địa vị của Lạc Già Sơn ở Lăng Tiêu Kiếm Các chắc chắn không thấp, hơn nữa Hân Nghiên sư tỷ đã ra tay giúp hai người họ rất nhiều lần. Đắc tội Liên Minh Quân Tử của Vương Diễm, có lẽ họ cũng không còn nơi nào để đi.

Về tình về lý đều nên gia nhập Lạc Già Sơn.

“Hì hì, nào, tỷ tỷ đưa các ngươi đến đó”.

Hân Nghiên xoay người lại, lấy huy hiệu Lạc Già Sơn ra đeo vào tay hai người. Trên chiếc huy hiệu bằng ngọc được khắc một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh núi có một thanh kiếm cổ cắm thẳng, đây chính là biểu tượng của Lạc Già Sơn.

Phạch phạch!

Một lát sau, Kiếm Điêu hạ cánh, Hân Nghiên dẫn hai người đến nơi dành cho đệ tử mới ở.

Nhìn lướt qua toàn là những ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ và lụp xụp.

Ngoại trừ linh khí dồi dào, không khí trong lành thì không có điểm tốt nào khác.

Nhưng Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đều không kén chọn, chọn bừa hai căn phòng để ở.

“Đây là Tiêu Vân lệnh của các ngươi. Một tháng trước, sau khi các ngươi đi, Cửu Tinh Tranh Bá đã khởi động lại nên thành tích của cả hai bằng không, Tiêu Vân lệnh tạm thời là linh phẩm thấp nhất”.

Hai tấm lệnh bài làm bằng sắt đen phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trong tay hai người.

“Các ngươi phải nhớ, để được nâng cao quyền lợi cá nhân trong tông môn nhất định phải tăng phẩm cấp Tiêu Vân lệnh, nếu không thì chẳng những không đi được đâu mà quyền lợi cũng ít đến đáng thương. Ví dụ như tứ đại bảo địa, ngoại trừ đài Vạn Kiếm thì lầu Vân Kiếm, núi Mai Kiếm và gác Hồn Kiếm đều yêu cầu Tiêu Vân lệnh ít nhất là tam phẩm”.

Hân Nghiên tạm dừng rồi nói tiếp: “Cả Huyền Võ điện, các ngươi chỉ có thể chọn mấy công pháp thừa thãi thấp kém ở tầng một”.

Lý Vô Ưu vội vã hỏi: “Vậy phải làm sao để tăng phẩm cấp?”

“Chỉ có một cách là đến điểm Công Đức để quy đổi công đức. Hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào cũng được thưởng công đức, sử dụng linh ngọc cũng có thể quy đổi công đức. Vào Lăng Tiêu Kiếm Các mới chỉ là bước đầu tiên, các ngươi vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước”.

Hân Nghiên mỉm cười nói, cho hai người một ánh mắt cổ vũ.

Linh ngọc là một loại bảo thạch được luyện hoá từ tạp chất trong linh thạch sau đó chế tạo bằng sức mạnh tinh thần, có phẩm cấp khác nhau.

Nó được coi là đơn vị tiền tệ thông dụng giữa các võ giả không chỉ ở Đại Tần đế quốc mà trên toàn Nam Hoa cổ vực.

Lâm Nhất và Lý Vô Ưu nghèo rớt mùng tơi, tạm thời không thể đi theo con đường quy đổi công đức dựa vào linh ngọc được.

“Không phải không có cách khác, trong Lăng Tiêu Kiếm Các còn có ba bảng Thiên, Địa, Nhân, các ngươi cũng có thể thu thập công đức bằng cách tranh hạng. Ta sẽ không nói cụ thể, các ngươi tự tìm hiểu đi”.

Nói xong, Hân Nghiên không ở lại, lên lưng Kiếm Điêu đi ngay.

Lý Vô Ưu lưu luyến nhìn theo, hồi lâu sau mới rời mắt.


“Đại ca, huynh định đi đâu?”

Sau một lát nghỉ ngơi, Lý Vô Ưu hào hứng hỏi.

Hai người rời khỏi Thảo Mộc đường, nhận được Tiêu Vân lệnh thì coi như đã chính thức trở thành đệ tử Kiếm Các, muộn hơn một tháng so với những người khác.

Lâm Nhất trả lời: “Đan Dược điện và đài Vạn Kiếm, ta vẫn chưa quyết định nên đi đâu trước, hai chỗ này đều phải tới một chuyến”.

Lý Vô Ưu tiếp lời: “Vậy ta sẽ đến Công Đức điện trước để hỏi thăm cách tăng phẩm cấp Tiêu Vân lệnh. Trong số những người mới có ai hơn hai chúng ta đâu? Thế mà chúng ta chỉ mới linh phẩm, mất mặt quá”.

Bàn bạc một hồi, hai người chia nhau ra đi.

Lý Vô Ưu tới Công Đức điện để tìm hiểu cách tăng phẩm cấp Tiêu Vân lệnh, Lâm Nhất thì đến Đan Dược điện và đài Vạn Kiếm.

Trước khi đi, Lâm Nhất dặn Lý Vô Ưu lúc về nhớ dẫn Huyết Long Mã theo.

Kiếm Điêu chở hai người đi nhanh quá nên không thể đưa Huyết Long Mã theo cùng.

Bốn tên hộ vệ Thảo Mộc đường đã bị Hân Nghiên sư tỷ làm cho sợ hãi, một ả Liễu Nguyệt không làm gì được Huyết Long Mã.

Thật ra bản thân Lâm Nhất cũng không lo lắng cho sự an toàn của Huyết Long Mã, chủ yếu vì con ngựa ngốc này ở gần Lý Vô Ưu lâu quá, nó không chỉ ngốc mà còn thích đi lung tung, hắn sợ nó sẽ gây ra phiền phức gì đó.

“Hì hì, yên tâm đi, không cần huynh nói ta cũng biết mà”.

Lý Vô Ưu vỗ ngực tỏ ý không cần lo lắng, cứ giao chuyện Huyết Long Mã cho hắn ta.

“Tiểu tử này... Sao ta cứ cảm thấy không yên tâm nhỉ?”

Lâm Nhất cười khổ, lắc đầu đi xuống chân núi.

Trong Lăng Tiêu Kiếm Các, khắp nơi đều có phong cảnh, đâu đâu cũng có thể thấy đệ tử tu hành, còn có rất nhiều trưởng lão đang giảng bài, học trò bốn phương ngồi dưới đất chăm chú lắng nghe.

Bầu không khí trong tông môn rất hài hoà.

Chiếc áo tù trên người Lâm Nhất đã sớm đổi thành trang phục của Lăng Tiêu Kiếm Các, trên đường đi có rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào hắn.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy những câu như “chính hắn đã giết Vương Ninh trong Cửu Tinh Tranh Bá”.

Có vẻ như phong ba một tháng trước có ảnh hưởng rất lớn, khiến Lâm Nhất vừa vào Kiếm Các đã trở thành “người nổi tiếng”.