Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 434: Kiếm giả phải có nhuệ khí!




Trúc mọc thẳng đứng, san sát nhau, âm u lạnh lẽo, một đường tiến về phía trước, sát cơ chằng chịt.

Thế nhưng Lâm Nhất không thể quay đầu được, tiến lên trước còn có sinh cơ, nếu lùi bước, chắc chắn hắn phải chết.

Trừ phi nắm giữ được kiếm ý Hoàn Chỉnh, bằng không thì không thể nào phá giải được những vân lộ - có thể tạm xưng là kiếm vân ở đây.

Không giống như trong Tuế Nguyệt Tâm Kinh, mỗi một vân lộ nơi đây đều ẩn chứa sát cơ to lớn cùng kiếm ý vô cùng vô tận.

Xưng là kiếm vân còn chưa đủ.

Đáng sợ nhất chính là kiếm vân xếp chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp, tuần hoàn theo một đạo vận nào đó, hòa thành một thể, tạo thành kiếm trận mênh mông bát ngát.

Rừng Táng Kiếm, rừng Táng Kiếm…

Lâm Nhất xem như đã hiểu vì sao nơi này được gọi là rừng Táng Kiếm.

Mảnh đất chôn xương kiếm giả.

Người của Vương Ninh không dám tiến vào đây là có nguyên nhân cả đấy, ngay cả Hoàng Phủ Tịnh Hiên cũng thế.

Tuy rằng hắn ta cũng nắm giữ kiếm ý giống với Lâm Nhất, nhưng lại không hiểu biết về vân lộ, một khi bước vào ắt khó thoát khỏi cái chết.

Chỉ có người như Lâm Nhất, nắm trong tay Bán Bộ kiếm ý, lại có hiểu biết về vân lộ thì may ra mới có được một đường sinh cơ.

Nhưng mỗi một bước của hắn đều phải hết sức thận trọng, không dám có điều khinh suất.

Sát ý vô biên vô tận tích lũy từng chút một phía sau lưng khiến hắn không dám lơ là, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước.

Lâm Nhất không nói một lời, cảm nhận kiếm ý quanh thân đang sôi trào, hắn không ngừng cô đọng Bán Bộ kiếm ý của mình.

Leng keng leng keng!

Trong cơ thể, chín sợi xích xung quanh võ hồn kiếm gãy lúc ẩn lúc hiện, bắt đầu rung lắc dữ dội.

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ khi Bán Bộ kiếm ý của mình từng bước tăng trưởng thì chín sợi xích cổ kia cũng dần buông lỏng.

Bán Bộ kiếm ý đang tăng lên, nhưng so với kiếm ý Hoàn Chỉnh vẫn còn thiếu một chút.

Khoảng cách có vẻ như chỉ cần duỗi tay là chạm đến, nhưng lại không cách nào với tới được.

Lâm Nhất chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, dựa vào kiếm ý khổng lồ trong rừng Táng Kiếm để tiếp tục tôi luyện.

Bên ngoài rừng Táng Kiếm, sắc mặt Lý Vô Ưu rất căng thẳng, so với Lâm Nhất càng nghiêm túc hơn.

Khác với Lâm Nhất, hắn ta có thể thấy rất rõ kiếm ý và sát cơ đang tích tụ phía sau Lâm Nhất đã đạt đến mức độ vô cùng kinh khủng.

Sát cơ dày đặc diễn hóa thành biển máu bao la rộng lớn, hình thành vô số loại dị tượng.

Dường như chỉ một giây sau đó, biển máu vô biên này sẽ nuốt chửng Lâm Nhất.

Trên biển máu có vô số trường kiếm đang trong trạng thái kích động, tất cả đều được ngưng tụ bởi kiếm ý, chạm vào ắt phải chết không thể nghi ngờ.

Rừng trúc nhẹ nhàng lay động phát ra tà âm, vừa như tiếng kiếm ngân, lại như có ai đang ú ớ, thỉnh thoảng như có người đang ngâm nga.

Lý Vô Ưu không biết Lâm Nhất có thể kiên trì bao lâu dưới áp lực đáng sợ nhường ấy.

Rừng Táng Kiếm có thể chôn vùi một chuôi kiếm như Lâm Nhất hay không? Thật khó mà đoán được!

“Thiếu một chút, vì sao luôn thiếu một chút?”

Lâm Nhất nhắm mắt, cẩn thận tiến lên, rồi lại khẽ cau mày, dường như đã đi vào ngõ cụt.

Trước đó thiếu một chút, rõ ràng chỉ còn nửa bước nữa mà thôi, bước lên một bước có thể cảm nhận được sự tiến bộ rõ rệt, nhưng vẫn chênh lệch một phần tư bước, tiếp tục đi lại thiếu một phần tám bước, một phần mười sáu bước…

Khoảng cách giữa hắn cùng kiếm ý Hoàn Chỉnh liên tục thu nhỏ lại, nhưng dường như xa xôi vô cùng vô tận.

Sau lưng, sát cơ cùng kiếm ý mang theo khí thế dời nùi lấp biển khiến tâm hắn loạn như ma, Lâm Nhất tin chắc chỉ cần bản thân có một chút dao động thì…

Răng rắc!

Một chút dao động đó sẽ khiến cho những suy nghĩ tiêu cực khuếch trương vô hạn.

Hắn lại bước thêm một bước, nhưng vừa đặt chân xuống, hắn liền phát giác được nguy hiểm. Kiếm vân dưới chân đột nhiên nổ tung.

Vù vù!

Âm thanh xé gió chói tai vang lên, một loạt cây trúc mang theo kiếm ý vô cùng sắc bén kích động lao về phía hắn hệt như những thanh trường thương.

Xong đời, bị trận pháp cắn trả rồi!

Lâm Nhất căng thẳng, trong khu rừng Táng Kiếm này, hắn chỉ có thể cẩn trọng từng bước, không dám lộn xộn.

Sau lưng là sát cơ ngập trời, hai bên là kiếm ý vô tận, phía trước là lợi tiễn sát nhân, trời cao đất rộng nhưng chẳng có chỗ cho hắn dung thân.

Cảm giác cô độc đến đáng sợ, sự khủng hoảng khi bị thiên địa bài xích đang bủa vây lấy trái tim hắn.

Rừng Táng Kiếm đang bài xích hắn!

Rừng Táng Kiếm muốn chôn vùi hắn!

Đáng chết… rốt cuộc sai ở đâu?

Lâm Nhất rơi vào khủng hoảng, hắn có thể cảm nhận được cường độ Bán Bộ kiếm ý của mình đã gần như sánh ngang kiếm ý Hoàn Chỉnh, nhưng vẫn còn thiếu một chút, chỉ một chút nữa thôi…

Thời khắc sinh tử, Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh người áo xanh trong cuộn tranh hoa tường vi.

Hắn nhớ lại từng hình ảnh người áo xanh múa kiếm, so với đối phương, xem bản thân còn đang thiếu sót điều gì?

Cảnh tượng dần thay đổi, hình ảnh của Tử Diên Kiếm Thánh hiện lên trong tâm trí hắn, ông ta dùng tàn hồn của mình trấn áp ma hải ngập trời.

Cả hai đều là kiếm khách khiến hắn phải ngước nhìn, đều có…

Bỗng nhiên, Lâm Nhất mở bừng mắt, hắn đã tìm được điểm giống nhau giữa Tử Diên Kiếm Thánh và người áo xanh kia, rốt cuộc hắn đã biết mình thiếu sót điều gì.

Một suy nghĩ lóe lên, Lâm Nhất đột nhiên xoay người.

Kiếm thế toàn thân ầm ầm bộc phát, thẳng thắng đối mặt với sát cơ đầy trời cùng kiếm ý vô tận.

Dù có được sức mạnh dời núi lấp biển, hủy diệt sao trời, chém đôi nhật nguyệt nhưng nếu không có được trái tim của kiếm giả thì sao có thể xưng là kiếm khách?

Kiếm giả phải có nhuệ khí!

Thứ mà ta thiếu chính là nhuệ khí. Đã sinh ra vì kiếm, Lâm Nhất ta đây sợ gì chết vì kiếm?

Tâm ngày càng thấu triệt, kiếm thế trên người Lâm Nhất dường như có thực thể, phát ra tia sáng óng ánh.

Hắn khép hờ mắt, ở thời khắc này, nhuệ khí bộc lộ, không còn sợ hãi.