Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 432: Rừng Táng Kiếm




“Bọn họ không đuổi theo ư?”

Trên lưng Huyết Long Mã, Lý Vô Ưu tỏ vẻ nghi hoặc.

“Quả thật không có, cánh rừng trúc này có hơi quái lạ, có gì đó không đúng…”

Lâm Nhất nhìn rừng trúc bị sương mù bao phủ, cảm giác đầu tiên là rất cổ quái, nhưng lại cũng có gì đó quen thuộc, khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, tim bất giác đập nhanh hơn.

Mạo hiểm tiến vào khu rừng này là vì muốn đánh cược một lần, cược đám người phía sau không dám đuổi theo.

Sự thật chứng minh, Lâm Nhất đã thành công.

Nhưng thoạt nhìn, đây cũng không hẳn là chuyện tốt, sau khi Huyết Long Mã dạo quanh rừng trúc một vòng, bọn họ phát hiện mình đã bị lạc.

Đúng vậy, chính là lạc đường.

Vòng tới vòng lui, có cảm giác không đi được bao xa nhưng lại không cách nào tìm được đường quay lại.

Khụ!

Lý Vô Ưu ho khan một tiếng, máu tươi tràn ra khóe miệng, thân hình gầy yếu của hắn ta càng thêm bạc nhược.

“Xuống đây đi, để ta giúp ngươi tiêu trừ kiếm ý trong cơ thể trước đã!”

“Nhưng ở đây…”

“Không thể tính nhiều hơn được!”

Sau khi căn dặn Huyết Long Mã đừng chạy lung tung, Lâm Nhất liền đỡ Lý Vô Ưu xuống.

Nếu như đổi thành những người khác thì ở nơi này, dù có linh đan diệu dược trong tay cũng không cứu nổi mạng Lý Vô Ưu.

Nhưng Lâm Nhất lại khác.

Bán Bộ kiếm ý của hắn còn mạnh hơn rất nhiều so với Hoàng Phủ Tịnh Hiên, cách kiếm ý Hoàn Chỉnh không còn xa.

Chỉ cần nghiền nát kiếm ý mà đối phương để lại trong cơ thể Lý Vô Ưu thì xem như giải trừ được rắc rối.

“Ngươi cố chịu đựng một chút, ta nghiền nát kiếm ý của hắn ta chắc chắn sẽ tạo thành chút ít thương tổn đối với ngươi!”

“Yên tâm, thân thể ta dù không biến thái được như Lôi Viêm Chiến Thể của huynh, nhưng được Tinh Quang uẩn dưỡng nhiều năm như vậy, cũng không tệ lắm đâu!”

Lý Vô Ưu cười hề hề, muốn Lâm Nhất yên tâm, không cần quá lo lắng.

“Vậy ta ra tay nhé!”

Ầm!

Lâm Nhất vỗ một chưởng vào lưng Lý Vô Ưu, kiếm ý toàn thân thông qua bàn tay xâm nhập vào cơ thể hắn ta.

Khoảnh khắc kiếm ý khổng lồ tiến vào cơ thể Lý Vô Ưu, đau đớn khiến mặt hắn ta bắt đầu vặn vẹo.

Khi kiếm ý của Lâm Nhất giao phong cùng kiếm ý của Hoàng Phủ Tịnh Hiên, Lý Vô Ưu có cảm giác trong cơ thể hắn ta dường như có hai phe đang giao chiến, thiên quân vạn mã ầm ầm kéo đến, trời đất ngã nghiêng, lục phủ ngũ tạng cùng tứ chi bách hài đều phải chịu sự tra tấn cực độ.

Thời gian nữa nén hương trôi qua, cuối cùng, kiếm ý của Hoàng Phủ Tĩnh Hiên cũng bị Lâm Nhất tiêu trừ.

“Thu!”

Vung nhẹ tay, kiếm ý thuộc về hắn lập tức bị hút ra ngoài.

Lý Vô Ưu suy yếu, mệt mỏi nói: “Ta ngủ trước…”

“Ngươi nghỉ ngơi đi!”

Đợi Lý Vô Ưu thiếp đi, Lâm Nhất lại lần nữa căn dặn Huyết Long Mã không được lộn xộn, sau đó hắn mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Từng thân trúc cao đến trăm trượng, thẳng tắp như kiếm, màu xanh biêng biếc.

Sương mù mờ ảo lượn lờ quanh khu rừng khiến cho mảnh đất u tĩnh này càng trở nên thần bí.

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, vừa nhìn thấy khu rừng này hắn liền có cảm giác quen mắt.

Sau khi đặt chân vào đây, Huyết Long Mã cứ vòng tới vòng lui, hắn lại bận xử lý kiếm ý trong cơ thể Lý Vô Ưu, đến bây giờ mới rảnh tay.

“Ngay cả đám người của Hoàng Phủ Tịnh Hiên cũng không dám đặt chân vào đây, nơi này hẳn là cấm địa, nhưng vì sao ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy?”

Lâm Nhất nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ.

Híz-khà zz Hí-zzz!

Bên tai vang lên từng đợt âm thanh yếu ớt, đó là tiếng gió thổi qua rừng trúc, tạo thành từng tiếng rì rào, còn có…

Bỗng nhiên Lâm Nhất mở bừng mắt, ánh mắt hắn lóe sáng, rốt cuộc hắn đã biết vì sao mình lại cảm thấy chỗ này quen thuộc đến vậy rồi.

Vân lộ!

Khu rừng trúc này cũng hiển hiện rõ các loại vân lộ, rất giống với những vân lộ trong Tuế Nguyệt Tâm Kinh.

“Thú vị thật!”

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên hào quang, hắn bước từng bước về phía trước, đi theo cảm ứng của mình đối với vân lộ.

Trong khu rừng trúc đầy sương mù, tầm mắt hắn dần trở nên khoáng đạt.

Một lát sau, một tấm bia đá xuất hiện trước mắt Lâm Nhất.

“Rừng Táng Kiếm!”

Đến khi thấy rõ ba chữ viết trên bia đá, sắc mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi. Ba chữ thư pháp với nét bút mạnh mẽ, đầy khí khái, như rồng bay phượng múa, nét hất như mũi kiếm tỏa ra kiếm thế nồng đậm.

Chỉ liếc mắc nhìn thôi đã khiến trái tim như rơi vào đầm băng, dường như có ngàn vạn thanh trường kiếm sắc bén cùng chĩa vào.

Sau tấm bia đá là một khu rừng trúc, có điều, khu rừng kia vô cùng lạnh lẽo, hoang vắng, trúc xanh như kiếm, không hề tầm thường.

Lâm Nhất cẩn thận lui về sau, quay về đường cũ, tìm Huyết Lông Mã cùng Lý Vô Ưu.

Lúc này, Lý Vô Ưu đã tỉnh, thấy Lâm Nhất trở về, hai mắt hắn ta lóe sáng: “Đại ca, huynh tìm được đường rồi à?”

Lâm Nhất gật đầu: “Có lẽ ta đã tìm được đường về!”

“Quay về?”

Lý Vô Ưu lắc đầu nói: “Quay về là đường chết, với cá tính của Vương Ninh, hắn ta nhất định sẽ phái người trông coi, trừ phi tìm được lối ra khác!”

Lâm Nhất lặng im không đáp. Lý Vô Ưu nói không sai, dù có trở về thì kết cục cũng lại như trước mà thôi, lúc này bọn họ đã kiệt sức, phải nói là tìm được đường sống trong chỗ chết, xem như nếm đủ đau khổ, quả thật không muốn trải nghiệm cảm giác đó thêm một lần nào nữa.

“Đi theo ta!”

Lâm Nhất khẽ nói, hai người một ngựa cùng đi đến trước tấm bia đá.

“Rừng Táng Kiếm?”

Khi nhìn thấy ba chữ trên bia đá, sắc mặt Lý Vô Ưu cũng lập tức thay đổi, ngước nhìn khu rừng trúc âm u, lạnh lẽo phía trước, vẻ mặt hắn ta càng thêm khó coi.

Hiển nhiên hắn cũng nhìn ra được phía trước mới thật sự là cấm địa.

Khu rừng trúc bị sương mù bao phủ phía sau chỉ là một mê trận, cùng lắm khiến người ta mất phương hướng mà thôi.