Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 357




“Độ khó càng thấp thì yêu cầu càng cao. Lưu Phong kiếm pháp luyện tới viên mãn đỉnh phong thì ngươi cũng chỉ lấy được nửa sao, còn Lôi Ảnh kiếm pháp thì ngươi chỉ cần luyện tới đại thành là đã lấy được hai sao. Mà Đạn Chỉ Thần Kiếm chỉ cần ngươi luyện tới sơ thành là sẽ lấy được ba sao, đạt tới tiểu thành sẽ có được năm sao”.

Khí Linh kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ cho Lâm Nhất.

Lâm Nhất thầm nghĩ sắp xếp này khá hợp lý, nếu tu luyện Lưu Phong kiếm pháp và Lôi Ảnh kiếm pháp mà lại nhận được kết quả như nhau thì bất công quá.

“Nhưng sao Long Hổ Quyền của ta lại khó vậy?”

Lâm Nhất tò mò hỏi, theo sự hiểu biết của hắn thì lực sát thương của Đạn Chỉ Thần Kiếm mạnh hơn Long Hổ Quyền rất nhiều.

Khí Linh bình tĩnh trả lời: “Long Hổ Quyền chỉ có bốn sao rưỡi, nhưng quyền pháp này là bản thiếu, cần ngươi dùng cảm ngộ võ đạo để bổ sung hoàn chỉnh nên độ khó tăng lên, lựa chọn thế nào do ngươi quyết định, khi đã quyết định thì không thể thay đổi”.

Advertisement

Hoá ra là vậy, độ khó bổ sung hoàn chỉnh quả thực khó hơn tu luyện dựa theo có sẵn rất nhiều.

Lựa chọn thế nào là một bài toán khó.

Lôi Ảnh kiếm pháp chỉ có hai sao, hiển nhiên không thể chọn, trước mắt hắn chỉ còn Long Hổ Quyền và Đạn Chỉ Thần Kiếm.

Đạn Chỉ Thần Kiếm có năm cảnh giới lớn.

Cảnh giới thứ nhất ngưng tụ thành quang, búng tay sát thương người. Cảnh giới thứ hai kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát. Cảnh giới thứ ba, mười ngón tay nối với tim, thần kiếm có linh. Cảnh giới thứ tư nhất chỉ đỉnh phong, trời long đất lở. Cảnh giới thứ năm, một cái búng tay, tinh tú rơi xuống.

Advertisement

Muốn tu luyện tới sơ thành, ít nhất phải đạt tới cảnh giới thứ hai, nhưng bây giờ Lâm Nhất mới chỉ có thể miễn cưỡng tới cảnh giới ngưng tụ thành quang, búng tay sát thương người.

Còn tiểu thành ít nhất cũng phải luyện tới cảnh giới thứ ba, thần kiếm có linh.

Nhìn độ khó cao, khi tu luyện sợ rằng càng khó khăn hơn, nếu không Khí Linh cũng không nói tu luyện tới tiểu thành sẽ cho hắn năm sao.

Bổ sung hoàn chỉnh Long Hổ Quyền cũng khó không kém, nếu gặp khó khăn sợ rằng một sao cũng chẳng nhận được.

Nhất thời Lâm Nhất khá bối rối, rốt cuộc nên chọn năm sao hay sáu sao đây?

Lâm Nhất đấu tranh, những người khác trong tế đàn cũng bắt đầu chửi bới.

“Cái gì? Phá Quân Quyền của ta mới chỉ một sao rưỡi? Như vậy chẳng phải là cho dù ta tu luyện tới viên mãn đỉnh phong cũng chỉ được một sao thôi sao?”

Mai Tử Hoạ tức giận thở hổn hển, hắn ta hoàn toàn không ngờ Phá Quân Quyền mình tu luyện lại rác rưởi đến thế.

Nhưng Khí Linh hoàn toàn không để ý đến hắn ta, không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

“Sao lại vậy… Võ kỹ của ta cao nhất cũng chỉ có hai sao, đạt tới viên mãn đỉnh phong mới được hai sao?”

“Độ khó phân kiểu gì vậy?”

Trong không gian độc lập, hầu hết các võ giả Tiên Thiên trong tế đàn đều cáu kỉnh, bực bội.

Mấy ông lão Bán Bộ Huyền Quan mặt như đưa đám, tất cả võ kỹ của bọn họ mà Khí Linh chỉ cho nửa sao.

Họ hỏi Khí Linh, nhận được câu trả lời.

Tất cả đều là tuổi tác đã lớn, không có giá trị bồi dưỡng…

Nếu người bên ngoài biết được có lẽ sẽ hả hê lắm, độ khó nửa sao chắc chắn không làm ăn được gì.

“Điểm Tinh kiếm pháp mới là độ khó ba sao thôi ư? Đây là kiếm pháp siêu phẩm trong võ kỹ Tiên Thiên ở Lăng Tiêu Kiếm Các, mấy trăm năm nay không ai luyện được tới đại thành…”

Bạch Lê Hiên tự lẩm bẩm một mình, nhưng cũng không tức giận, chắc chắn tầm nhìn của tông môn viễn cổ cao hơn bây giờ rất nhiều.

Nếu năm sao là cao nhất, vậy có được ba sao đã là đánh giá rất cao rồi.

“Vậy thì nhân cơ hội này tu luyện Điểm Tinh kiếm pháp tới đại thành đi, nhận hết ba sao cũng không tệ!”

Trước đây Bạch Lê Hiên đã nhận được rất nhiều cảm ngộ võ đạo, hắn ta cực kỳ tự tin có thể luyện được Điểm Tinh kiếm pháp tới cảnh giới đại thành.

Nếu thành công thì chuyến đi tới Thanh Dương Giới lần này cũng coi như thu hoạch hậu hĩnh.

“Thời gian đã hết, mời người thử nghiệm nói cho ta biết sự lựa chọn của ngươi”.

Giọng của Khí Linh vang vọng trong đầu Lâm Nhất, cho hắn thông báo cuối cùng.

“Bổ sung hoàn chỉnh Long Hổ Quyền!”

Ánh mắt Lâm Nhất loé lên, hắn đưa ra sự lựa chọn của mình.

“Độ khó của Long Hổ Quyền là bốn sao rưỡi, vì là bản thiếu nên điều chỉnh độ khó lên sáu sao. Chúc may mắn”.

Giọng của Khí Linh chợt dừng lại bên tai Lâm Nhất rồi dần dần biến mất.

Nếu Lâm Nhất có thể nhìn thấy những không gian độc lập khác, hắn sẽ phát hiện Khí Linh nhìn như không có tình cảm này chỉ nói chúc may mắn với một mình hắn mà thôi.

“Thân là kiếm khách, ta đã phải từ bỏ Đạn Chỉ Thần Kiếm… Long Hổ Quyền à, đừng để ta thất vọng nhé”.

Lâm Nhất nghiêm túc, nhẹ giọng nói.

Thực ra hắn vẫn cân nhắc Đạn Chỉ Thần Kiếm, vì khảo nghiệm của Khí Linh, lựa chọn kiếm pháp này sẽ an toàn hơn.

Dù kém hơn nữa cũng có thể lấy được ba sao.

Mà một khi không thể bổ sung hoàn chỉnh Long Hổ Quyền thì sẽ nhận được điểm không, vòng thứ hai sẽ xếp cuối bảng.

Nhưng trong lòng Lâm Nhất tự có cân nhắc.

Đạn Chỉ Thần Kiếm cho dù không tận dụng cơ hội lần này thì về sau có thể từ từ luyện, sau khi cảnh giới tu vi cao lên, sớm muộn gì cũng sẽ thăng cấp đến đại thành, đột phá viên mãn đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Đan Chỉ Tinh Thần Diệt của Tử Diên Kiếm Thánh năm đó.

Mà Long Hổ Quyền thì khác, trong tay hắn chỉ có bản thiếu.

Nếu không nắm bắt cơ hội này, bao lâu nữa mới có thể bổ sung hoàn chỉnh là điều không thể đoán trước được.

Vút!

Thánh hoả kia vô cùng bí ẩn, đột nhiên di chuyển, bao trùm toàn bộ đạo đài.

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên người Lâm Nhất khiến đầu óc hắn trở nên thông suốt, tràn đầy tinh thần.

“Bắt đầu rồi à?”

Lâm Nhất ngẩng đầu, không lãng phí thời gian, lập tức lấy bản thiếu của Long Hổ Quyền ra.