Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 340




Trưởng lão Huyết Vân Môn hạ giọng nói: “Tiểu hữu, bảo khí này thuộc về ngươi. Trong Thanh Dương Giới, Huyết Vân Môn ta sẽ không ra tay với ngươi nữa đâu”.

“Kim Diệm Tông của ta cũng đảm bảo, trong Thanh Dương Giới, bọn ta sẽ không ra tay với tiểu hữu nữa”.

Không ngờ hai trưởng lão Bán Bộ Huyền Quan của hai tông môn lớn lại nhượng bộ Lâm Nhất.

Nhưng nếu như không nhượng bộ thì có thể làm được gì?

Trước đây, Lâm Nhất đã đánh bay tám cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu chỉ bằng một quyền, hai người bọn họ đều không mấy quan tâm chuyện này.

Vì dù gì thì cũng là Tiên Thiên ngũ khiếu bình thường, không có gì đáng sợ.

Nhưng khi Mai Tử Họa và Huyết Đồ đều không làm được gì Lâm Nhất dù cho có huyền khí thượng phẩm trong tay, sắc mặt của hai người họ mới dần trở nên nặng trĩu.

Với thiên phú siêu phàm của Mai Tử Họa và Huyết Đồ, thông thường, khi có huyền khí thượng phẩm trong tay thì năng lực cả hai sẽ không thấp hơn Tiên Thiên thất khiếu.

Nhưng khi gặp phải Lâm Nhất thì cả hai lại hoàn toàn bị động, đặc biệt là sau khi hắn xuất kiếm.

Advertisement

Uy lực của đòn tấn công đó có thể hủy diệt tất cả, gần như áp đảo hoàn toàn.

Hai người họ như vừa mới tỉnh mộng, thực lực của Lâm Nhất bây giờ đã không thể suy đoán bằng logic thông thường nữa.

Thực lực hiện tại của hắn không bằng cao thủ Bán Bộ Huyền Quan nhưng nếu như muốn ung dung rời khỏi thì cũng là chuyện rất dễ dàng.

Trong Thanh Dương Giới, nếu như hai tông môn lớn tiếp tục làm khó Lâm Nhất thì họ cũng không được lợi ít gì.

Còn về phần bảo khí trong Thanh Dương Giới... đương nhiên cũng là của Lâm Nhất!

Nhưng sau khi ra khỏi Thanh Dương Giới thì hai tông môn lớn có tới cả vạn cách để khiến hắn sống không bằng chết.

Advertisement

Giữ được mạng còn khó chứ nói gì đến bảo khí!

Hai trưởng lão buông lời hứa hẹn rồi nhìn sang Lâm Nhất với vẻ khá tự tin, đoán chắc hắn cũng không dám không đồng ý.

Nhưng ai ngờ, Lâm Nhất nghe xong thì chỉ cười mà không nói gì, điều này khiến hai trưởng lão cảm thấy hơi lo lắng.

“Các ngươi định tha cho ta nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua cho các ngươi như thế”.

Lâm Nhất hơi nheo mắt lại, nụ cười điển trai xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú.

Nhưng những lời mà hắn nói ra lại như một cây kim độc sắc bén đâm vào tim của hai cao thủ của hai tông môn lớn khiến họ cảm thấy rất khó chịu.

“Nhóc con, đừng được nước lấn tới”.

Một đệ tử của Huyết Vân Môn nghe thấy những lời nói ngông cuồng, bá đạo của Lâm Nhất thì lập tức giận dữ hét lên.

Nụ cười trên mặt Lâm Nhất liền vụt tắt, hắn vừa búng ngón tay thì liền có một tia kiếm quang phóng ra.

Khí ngưng tụ thành mũi nhọn sắc bén, chỉ búng ngón tay là có thể làm người khác bị thương.

Tiếng xé gió chói tai không ngừng vang lên ù ù, người đó chưa kịp ngậm miệng lại thì kiếm quang đã đâm thủng trán khiến hắn ta chết ngay tại chỗ.

Trước mặt hai cao thủ Bán Bộ Huyền Quan, Lâm Nhất chỉ búng ngón tay là đã gi3t chết một người.

Tất cả mọi người đều ngây ra, mặt mày hốt hoảng, tròn mắt, cứng miệng.

“Ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện…”

Vẻ mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lùng, nụ cười biến mất hoàn toàn, ánh mắt cũng lạnh buốt.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về bên kia và hạ giọng nói: “Ta biết rất rõ trong lòng các người đang tính toán điều gì. Nhưng các người hãy ngoan ngoãn mà nghe đây, không có mười ngàn viên Tiên Thiên đan thì đừng mơ đến việc ta sẽ dừng tay. Trong Thanh Dương Giới, ta không làm được gì hai lão già các ông nhưng những người còn lại thì đừng mơ giữ được mạng”.

“Những người còn lại, đừng ai mơ đến việc sẽ giữ được mạng”.

Giọng điệu của Lâm Nhất khi nói câu nói cuối cùng rất lạnh lùng, gần như gắn từng chữ, từng chữ một.

Chữ nào cũng mang theo sát ý lạnh buốt xuyên tận vào tim, khiến người ta cảm thấy run sợ.

Không khí im lặng như tờ.

Các đệ tử của Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn đều há hốc miệng, không biết mình có nghe nhầm hay không.

Lâm Nhất chỉ có một mình mà lại dám tống tiền bọn họ.

Bọn họ là ai chứ? Bọn họ là bá chủ của Thanh Dương Giới, là kẻ một tay che trời ở mảnh đất này.

Ngoài ba tông môn lớn thì không nể nang ai cả.

Nói một không hai, phất tay một cái là có thể hủy một gia tộc lớn trên cả vạn người.

Nhưng hôm nay, không ngờ Lâm Nhất dám uy hiếp ngược lại bọn họ.

Các võ giả Tiên Thiên đứng xem từ xa đều ngơ ngác, câu nói đó của Lâm Nhất thật sự khiến bọn họ rất sốc.

“Ta không nghe nhầm đấy chứ?”

“Không đâu… Hắn ta thật sự đang tống tiền Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn, đòi lấy mười ngàn viên Tiên Thiên đan”.

“Trước đó, hai cao thủ Bán Bộ Huyền Quan để hắn ta lấy bảo khí là ta đã không dám tin rồi, không ngờ bây giờ hắn ta còn nhòm ngó đến hai tông môn lớn nữa”.

“Lẽ nào ngay từ đầu hắn ta đã có suy nghĩ đó rồi?”

“Không phải chứ? Vậy thì hơi đáng sợ rồi đấy…”

Sau một lúc im lặng, xung quanh bắt đầu xôn xao, tiếng bàn luận lúc trầm lúc bổng.

Kiểu suy đoán gì cũng có nhưng không ai dám coi lời của Lâm Nhất là nói đùa. Thực lực đáng sợ đến mức có thể gi3t chết một người chỉ bằng một cái búng tay khiến họ không thể không chú trọng từng câu từng chữ hắn nói ra.

Bỗng nhiên, mọi người có vẻ tò mò, rất muốn biết Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn sẽ ứng phó thế nào.

“Ngông cuồng!”

“Vô sỉ!”

Trưởng lão đứng đầu của Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn thẹn quá hóa giận, chỉ vào Lâm Nhất và lớn tiếng mắng.

Hai người họ là cao thủ Bán Bộ Huyền Quan, tu vi mạnh hơn Lâm Nhất không biết bao nhiêu, địa vị thì không cần phải nói.

Hai người họ đều đã nhượng bộ, cứ tưởng rằng như thế đã nể mặt đối phương lắm rồi.

Nhưng ai ngờ Lâm Nhất chẳng những không coi ra gì mà ngược lại còn làm họ mất mặt, khiến họ phải muối mặt trước mặt bao nhiêu người.

Lâm Nhất nhìn dáng vẻ tức giận của hai trưởng lão thì cười gượng và nói: “Cảm ơn lời khen ngợi của hai vị, so với hai vị thì ta vẫn còn non lắm. Có điều hai vị vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc có đưa Tiên Thiên đan không?”

“Ta thấy ngươi đúng là không biết sống chết mà”.

Hai trưởng lão thấy Lâm Nhất ngông cuồng như thế, còn dám nhắc đến chuyện Tiên Thiên đan thì không còn cách nào nhịn nổi nữa.

“Huyết Thủ Già Thiên”.

Trưởng lão của Huyết Vân Môn lạnh lùng hét lên, ông ta đột nhiên đưa tay ra, đánh về phía Lâm Nhất.

Một chưởng ảo to lớn bao trùm lấy Lâm Nhất và giáng xuống. Lúc nó giáng xuống, ảo ảnh bàn tay máu dần dần biến thành thật, cuối cùng biến thành một bàn tay xương màu máu cực lớn.

Chiêu thức kinh thiên động địa như thế, rõ ràng là không muốn chừa đường sống cho người khác.

Bàn tay xương màu máu đáng sợ đó toát ra yêu khí, đầy khí tức hung tợn và tàn ác.

Thấp thoáng như hòa cùng với trời đất, áp lực nặng nề đè x uống, khiến người ta hô hấp rất khó khăn.

Không hổ là cao thủ Bán Bộ Huyền Quan, vừa ra tay đã khiến người ta có cảm giác kinh sợ đến tột độ.

Thực lực khủng khiếp như thế là tu vi thật sự, phải mất hơn nửa cuộc đời để tích lũy mới có được.

“Trảm Tướng Quyết”.

Ầm!