Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 321




Chưa đặt chân vào di tích tông môn mà chỉ nhìn từ xa, hộp đựng kiếm sau lưng đã khẽ chấn động.

Lâm Nhất nhanh chóng nghĩ tới truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh.

Tử Diên Kiếm Thánh là ai?

Trong thời đại hoàng kim xa xưa ấy, nhân tài xuất hiện lớp lớp, yêu nghiệt đâu đâu cũng có, hào kiệt nhiều như sao trời. Nhưng dù ở thời đại hoàng kim lẫy lừng như vậy, Tử Diên Kiếm Thánh cũng có thể tung hoành thiên hạ, đánh bại anh tài hào kiệt, tạo nên phong cách của riêng mình.

Truyền thừa của ông ta luôn là nơi tìm kho báu được nhiều người hướng đến nhất trong di tích viễn cổ Thanh Dương Giới.

Sau nhiều năm qua...

Advertisement

Những ai có thể lấy được một phần nhỏ của truyền thừa Tử Diên Kiếm Thánh đều sẽ được lợi cả đời.

Truyền thừa nòng cốt chân chính vẫn chưa được phát hiện, phần lớn truyền thừa đều nằm ở khu cấm địa nguy hiểm chưa ai đặt chân đến.

Khi giết Diêm Thiên Thuỵ, Lâm Nhất đã biết được điều này từ miệng đối phương.

Hộp đựng kiếm trên lưng hắn được Tử Diên Kiếm Thánh dùng một món kỳ vật thiên địa nào đó luyện hoá thành trước đây. Ông ta có thể tung hoành thiên hạ, kiếm thuật vượt trội thì ngoại trừ thiên phú, kì ngộ lớn nhất chính là món kỳ vật thiên địa bí ẩn đó.

Hộp đựng kiếm chấn động một lát rồi bình tĩnh lại, nhưng nó cũng chỉ hướng cho Lâm Nhất.

Advertisement

Vèo vèo vèo!

Hắn không suy nghĩ nữa mà tăng tốc độ chân, thi triển thân pháp chạy vào di tích tông môn.

Sau hơn nửa canh giờ, cuối cùng Lâm Nhất cũng chính thức đặt chân lên di tích này.

Trong không khí tràn ngập mùi bi thương, sau khi bước vào nó càng hiện rõ hơn, kết hợp với di tích cổ xưa rộng không bờ bến càng thêm hoang vắng và bi tráng.

Có không ít bóng người lướt qua trên di tích, hắn đến hơi muộn rồi.

Sau khi chính thức bước vào, hắn mới thực sự cảm nhận được sự rộng lớn của di tích này, e rằng phần lớn diện tích vẫn chưa được thăm dò, đang chờ những người đến sau khai quật.

Lăng Tiêu Kiếm Các, Ma Nguyệt Sơn Trang và các đại bá chủ của quận Thanh Dương hẳn đã đến đây từ lâu... Tất nhiên còn có cả Vương gia thuộc tứ đại tông tộc.

Sau khi vào di tích, cảm giác lo lắng trong Lâm Nhất cũng bình ổn lại.

Bầu không khí u buồn cùng với hơi thở xa xưa đầy tang thương khiến hắn rất tò mò và kính sợ nơi này.

“Trước tiên không cần vội đi tới nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh...”

Lâm Nhất thả chậm bước chân, đi dạo trong di tích để ngắm những bức tranh treo tường không hoàn chỉnh, những pho tượng cao chót vót và toà cung điện đổ nát.

Khi đi ngang qua căn lầu các tồi tàn, hắn thấy hứng thú nên vào xem thử.

Nhưng bảo vật có giá trị ở những di tích ngoài rìa đã bị người khác lấy đi hết từ lâu.

Lâm Nhất vào đây chỉ để cảm nhận sự huy hoàng của tông môn này trước kia.

“Chắc đây từng là phòng luyện đan nào đó”.

Trong một căn nhà lầu đổ nát, Lâm Nhất nhìn thấy một chiếc lò luyện đan cổ xưa phủ đầy bụi, bề mặt của lò luyện đan có khắc chín hình con rồng, bên trong bị hỏng quá nghiêm trọng khiến linh khí của chiếc lò này bị mất hết, giờ đây chỉ còn lại giá trị hồi tưởng.

Trên vách tường nứt rạn có một bức tranh không hoàn chỉnh, trong tranh là một đồng tử đang hái thuốc.

Nhìn động tác hái thuốc, Lâm Nhất ngẩn người, trông nó khá giống Dẫn Linh Quyết mà hắn tu luyện.

Nhưng công pháp mà đồng tử này tu luyện chắc chắn còn cao siêu hơn Dẫn Linh Quyết của hắn vô số lần.

Phù!

Hắn phất nhẹ ống tay áo, một cơn gió màu xanh thổi qua quét sạch bụi bặm bám trên lò luyện đan.

Chiếc lò luyện đan cổ xưa lập tức hiện ra trọn vẹn trước mặt Lâm Nhất, nhìn có vẻ khoáng đạt và tráng lệ!

Bụi bặm được phủi sạch, một luồng linh vận mạnh mẽ phát ra từ lò luyện đan.

Ánh mắt Lâm Nhất trở nên say mê, hắn không kìm được giật mình.

Bùm!

Ngay sau đó, chiếc lò luyện đan đã mất hết linh khí chợt nổ tung, tro bụi tạt vào mặt Lâm Nhất, bụi bặm đầy đầu làm hắn trông hơi buồn cười.

Loạt soạt!

Tiếng bước chân dồn dập hướng về nơi này, vài tên võ giả Tiên Thiên bị tiếng nổ làm kinh động, lần lượt chạy tới.

Khi nhìn thấy bộ dạng nhem nhuốc, liên tục ho ra bụi của Lâm Nhất, họ đều bật cười.

“Thiếu niên, nơi này sẽ không có thứ gì tốt đâu”, một võ giả trung niên nhìn Lâm Nhất, cười bảo.

“Những nơi ngoài rìa vốn không có nhiều bảo vật và đã bị người ta lấy hết từ mấy trăm năm trước rồi, đâu còn phần cho chúng ta”.

“Cứ tưởng có động tĩnh gì, thì ra chỉ là một chiếc lò luyện đan tồi tàn. Mấy thứ này nhìn như hoàn chỉnh nhưng trên thực tế chạm vào là vỡ ngay”.

Mấy tên võ giả Tiên Thiên lần lượt lên tiếng, đồng thời giải thích cho Lâm Nhất.

Hắn lau bụi trên mặt, cười ngượng ngùng: “Ta cũng không ngờ, mới sơ ý một chút đã hít phải mấy hơi bụi”.

“Ha ha ha ha!”

Nghe Lâm Nhất tự giễu mình, những người khác đều phì cười.

Vừa bất cẩn một chút đã bị cười nhạo, trong lòng Lâm Nhất cũng không biết làm sao.

“Lâm huynh đệ!”

Khi đã lau sạch bụi, mấy người nhìn thấy mặt Lâm Nhất thì lập tức biến sắc.

“Hoá ra là Lâm Nhất huynh đệ, vừa rồi đã thất lễ!”

“Lâm công tử, sao huynh đến muộn thế? Ta thấy các đại bá chủ quận Thanh Dương và mấy người Lăng Tiêu Kiếm Các đi tới khu vực trung tâm lâu rồi”.

“Nghe nói mấy ngày trước Lâm công tử vừa lấy được một viên Huyền đan, còn giết ông lão Tiên Thiên lục khiếu, thực lực này thực sự khiến người ta phải kính nể!”