Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 302




Hiển nhiên nó thấy Lâm Nhất chỉ mới có thực lực Tiên Thiên tam khiếu nên không để hắn vào mắt.

Vèo!

Yêu hầu bỗng dưng khẽ đung đưa, nháy mắt đã đáp xuống sau lưng Lâm Nhất.

Móng khỉ sắc bén cào vào vai Lâm Nhất một cách nhanh chóng và độc ác.

Nó rất xảo quyệt, biết tấn công vào đầu rất dễ bị né tránh.

Một khi bị nó cào trúng vai, nó có thể xé Lâm Nhất thành hai nửa ngay lập tức. Đừng thấy nó không cao mà nghĩ yếu, vì là Hầu Vương nên nó rất mạnh, có thể xé yêu thú cùng cảnh giới thành mảnh nhỏ một cách dễ dàng.

Tốc độ cực nhanh kết hợp với đòn tấn công nhanh như chớp, cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu bình thường chắc chắn sẽ chết bởi cú đánh này.

Xoẹt!

Nhưng khi cào vào vai Lâm Nhất, nó ngạc nhiên phát hiện mình chẳng những không thể cào rách vai hắn, thậm chí để lại vài vết thương cũng đã khó khăn.

Advertisement

Đòn tấn công tàn nhẫn chỉ cào rách áo Lâm Nhất, để lại mấy vết cào mờ nhạt.

Lâm Nhất nhẩm niệm, Viêm Ma chiến thể hoàn mỹ lập tức được kích hoạt, toàn thân phát ra ánh huỳnh quang màu máu. Cơ thể không phồng lên nhưng lại như một viên ngọc tuyệt thế được thợ điêu khắc giỏi nhất thế gian mài nhẵn, hoàn mỹ không một vết xước.

Bốp!

Hắn quay lại đấm vào người yêu hầu một cú, dưới sự tác động của lực đấm, yêu hầu quay cuồng như một quả bóng trong khu rừng tĩnh mịch, sau đó va mạnh vào thân cây.

Nó nhe răng trợn mắt vì đau đớn, sát khí bị ép phải phóng ra hết, nhưng khi nó vừa định đánh trả.

Nó ngạc nhiên phát hiện nội tạng của mình bị vỡ nát, cú đấm mạnh mẽ ngầm ẩn sức mềm dẻo này khiến các cơ quan nội tạng của nó nổ tung.

Advertisement

Vẻ hoảng sợ loé qua trong mắt yêu hầu, nó lập tức đoán được thực lực của địch và ta, quay đầu bỏ chạy.

Vèo vèo vèo!

Chỉ sau vài giây, trong rừng đã không còn bóng dáng của nó.

“Tốc độ nhanh thật!”

Lâm Nhất nhìn mà không nói nên lời, với tốc độ đáng kinh ngạc này, nếu không nhờ có cơ thể của hắn, hắn thật sự không hề có sức đánh trả khi đứng trước yêu hầu.

Oàng!

Khi Lâm Nhất đang nghĩ mãi không ra, cuối cùng Huyết Long Mã cũng đột phá, người nó toát ra hơi thở Tiên Thiên ngũ khiếu đáng sợ.

Huyết Long Mã toét miệng cười với hắn, Lâm Nhất hiểu ngay, xoay người lên ngựa.

Lộc cộc!

Tiểu Hồng phi nhanh qua rừng như một tia chớp, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng của yêu hầu.

“Chít! Chít!”

Yêu hầu quay lại thấy vậy thì hoảng sợ, nó dùng móng gãi đầu, thở hồng hộc tăng tốc.

Nhưng dù nó có nhanh đến đâu, sao có thể nhanh hơn Huyết Long Mã?

Huyết Long Mã phi nước đại khiến Lâm Nhất ngồi trên lưng nó gần như không thể mở mắt, gió quá lớn!

Sau một lúc đuổi theo, cả hai đến một sườn núi.

Âm thanh chít chít không ngừng vang lên, Lâm Nhất nheo mắt quan sát thì phát hiện mình đã vào ổ khỉ.

Đếm kĩ lại, e rằng trên ngọn núi này có không dưới một trăm con yêu hầu, nhưng thực lực không đồng đều, chỉ có Hầu Vương mới có thực lực Tiên Thiên lục khiếu.

Hầu hết những yêu hầu khác đều là tam khiếu và tứ khiếu, một số ít là Tiên Thiên ngũ khiếu.

“Chít chít chít!”

Yêu Hầu Vương chạy về ổ khỉ thì không chạy nữa, nó chỉ huy đàn khỉ tấn công bằng những tiếng kêu kì quái.

“Làm tốt lắm!”

Lâm Nhất cười lớn, hắn đang lo Viêm Ma chiến thể không có vật thí nghiệm, vừa khéo có đàn khỉ này tới góp vui.

Bất Diệt Kim Cương Ấn!

Một vầng hào quang rực rỡ chiếu ra làm cả đàn khỉ bị chấn thương, trong tiếng cười ha hả của Lâm Nhất, nhân lúc Bất Diệt Kim Cương Ấn chưa tan biến, hắn lại điên cuồng thi triển Mãnh Hổ Quyền.

Bùm bùm bùm!

Cơ thể đáng kinh ngạc cùng với linh nguyên mềm rắn kết hợp, cứ một cú đấm lại có một con yêu hầu ngã xuống.

Chỉ trong giây lát, từng đống thi cốt đã chất chồng xung quanh hắn.

Nhìn bề ngoài của tất cả những con yêu hầu đã chết đều bình thường, nhưng nội tạng và xương cốt của chúng đều bị chấn vỡ.

“A a a a!”

Thấy vậy, Hầu Vương đấm ngực giậm chân, hét lớn vài tiếng, cả đàn khỉ bỏ chạy tán loạn.

Chính nó cũng quay đầu chạy vào trong núi sâu.

Lâm Nhất cười khẽ, bỏ đi Viêm Ma chiến thể, ánh huỳnh quang màu máu toả ra từ cơ thể cũng chậm rãi tan biến, hắn không muốn tiếp tục đuổi theo.

Nhưng Huyết Long Mã không bỏ qua, quay đầu chạy sâu vào trong ổ khỉ.

“Này... Đừng đuổi theo”.

Lâm Nhất sợ nó gặp nguy hiểm nên đành phải đi theo, trên đường đi luôn chú ý theo dõi nó.

Khi sắp đến đỉnh núi, Huyết Long Mã rẽ sang hướng khác, biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Nhất.

“Chuyện gì thế?”

Lâm Nhất nhíu mày, hơi khó hiểu, chẳng lẽ trong núi khỉ này còn những cái bẫy khác?

Với sự xảo quyệt của yêu hầu, nói không chừng có thật.

Vừa nghĩ vậy, Lâm Nhất lập tức đi nhanh hơn, khi đến góc rẽ mới phát hiện một cái hang động ẩn dưới bụi cây.

Bụi cây bị tách ra thành một cái lỗ, nhìn là biết ngay do Huyết Long Mã ỷ mình da dày xông vào.

“Thơm quá!”

Lâm Nhất ngửi thấy một mùi thơm ngây ngất, giống như... mùi rượu?

Gì thế này!

Không ngờ trong núi khỉ lại có mùi rượu, lẽ nào những con khỉ này được nuôi nhốt?

Lâm Nhất ôm mối nghi hoặc bước vào hang động, sau đó hắn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng chít chít quen thuộc vọng ra từ sâu trong cửa hang.

Hắn bước từng bước vào trong.

Lâm Nhất bất ngờ phát hiện trên vách hang có rất nhiều chiếc vò bùn thô ráp, miệng vò được bịt kín bằng lá cây.

Mở ra chỉ ngửi thấy mùi rượu ngây ngất.

Trong vò đựng đầy những rượu mát lạnh hấp dẫn, ngửi thử thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy thoải mái, ngà ngà say.

Chẳng lẽ đây là... Hầu Nhi Tửu trong truyền thuyết?

Lâm Nhất vui vẻ nhìn xung quanh, trên vách đá có khoảng hơn mấy trăm vò rượu thô ráp.

Lâm Nhất kìm nén vui mừng, bỏ vò rượu xuống sau đó đi sâu vào trong cửa hang.

Huyết Long Mã và Hầu Vương ở bên trong có vẻ như vẫn chưa giải quyết xong.