Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 301




Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Lâm Nhất, Huyết Long Mã quay đầu chạy vào sâu trong rừng.

Ngay khi Lâm Nhất đang khó hiểu, Huyết Long Mã lại xuất hiện trước mặt hắn với một nhành cây trong miệng.

Trên nhành còn có vài quả linh quả tươi nhuần, toả hương thơm hấp dẫn.

Lâm Nhất vừa đói khát vừa yếu ớt, lập tức mừng rỡ.

“Cảm ơn ngươi, Tiểu Hồng”.

Trong lòng Lâm Nhất như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn vội vàng bỏ mấy quả linh quả vào miệng.

Hắn chưa đả thông Khẩu khiếu, không thể lấy khí làm thức ăn nên sau hơn nửa tháng tu luyện khổ cực, chưa uống một giọt nước, hắn đã đói bụng từ lâu.

Mấy quả linh quả vào bụng làm hắn cảm thấy toàn thân có sức hơn nhiều.

Advertisement

Lâm Nhất thử đứng dậy thì phát hiện mình đã có thể cử động nhẹ, nhưng vẫn còn hơi mệt mỏi rã rời.

Thấy Lâm Nhất đứng lên, Huyết Long Mã lập tức vui vẻ, toét miệng cười khặc khặc.

“Ngươi bảo ta leo lên lưng ngươi à?”

Thấy Huyết Long Mã nháy mắt ra hiệu cho mình, Lâm Nhất không chắc hỏi.

Huyết Long Mã gật đầu lia lịa, xem ra nó muốn đưa hắn đi đâu đó, Lâm Nhất không chút do dự phóng lên lưng ngựa.

Advertisement

Lộc cộc!

Giữa núi rừng gập ghềnh, Tiểu Hồng đưa Lâm Nhất băng nhanh qua núi như đang đi trên đất bằng.

Cả hai đi qua rất nhiều nơi hoang vu, sau bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng cũng đến một khe núi khá yên tĩnh.

Nước suối từ trên vách núi trút xuống.

Bên dưới hình thành một cái hồ tĩnh mịch, mặt nước vừa trong veo vừa lạnh lẽo, linh khí bốc lên ngun ngút.

Mắt Lâm Nhất sáng rực lên, tuy nơi này thua xa linh hồ bát phẩm của Vạn gia nhưng cũng được coi như là một bảo địa phong thuỷ khá tốt.

Chữa thương ở đây thì còn gì bằng.

Lúc này hắn mới hiểu ý của Huyết Long Mã, bèn xuống ngựa vỗ cổ nó: “Nhờ ngươi đấy”.

Vừa nghĩ tới một chuyện, hắn lấy một khối dung nham chi tâm tứ phẩm trong túi trữ vật ra đưa cho đối phương.

Hắn đã giữ riêng khối này cho Huyết Long Mã, nó thuộc tính hoả nên dung nham chi tâm là thứ rất có lợi cho nó.

Đúng như dự đoán, vừa nhìn thấy dung nham chi tâm, Huyết Long Mã mở to hai mắt.

Nó dùng lưỡi quấn khối dung nham chi tâm bỏ vào miệng, bắt đầu nhai nuốt.

Này...

Khoé miệng Lâm Nhất khẽ run rẩy, đúng là cái gì con ngựa ngốc này cũng dám nhai, dung nham chi tâm có thể cắn được sao?

Nhân của nó là đá Dương Nguyên cứng nhất trong viêm mạch!

Rôm rốp!

Như đã đoán, chỉ nghe một tiếng nhai giòn giã, Huyết Long Mã vừa cắn mạnh một phát, một chiếc răng cửa lập tức bị gãy.

“U u...”

Huyết Long Mã đau tới mức la lối om sòm, ứa cả nước mắt. Bỗng nhiên cơ thể nó bốc cháy, năng lượng khổng lồ của dung nham chi tâm đang bị cơ thể hấp thu.

Cộc cộc cộc!

Hắn không thể tưởng tượng ra cảm giác của đối phương lúc này, Huyết Long Mã giật bắn lên, vừa cười vừa khóc, chạy thẳng vào rừng với tư thế vô cùng kì lạ.

Lâm Nhất cố kiềm chế, cuối cùng vẫn không nhịn được cười phá lên.

Con ngựa ngốc, nó vẫn là con ngựa ngốc quen thuộc kia.

“Nhưng nơi nó chọn cũng tốt đấy, non xanh nước biếc, linh khí dồi dào...”

Tõm!

Lâm Nhất xuống nước, nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, linh khí trong nước lập tức bị hắn hấp thu không ngừng.

Nước hồ cũng không thể nói là rất quý giá, nhưng nó chắc chắn là vật trời ban đối với Lâm Nhất giờ phút này.

Dưới sự tẩm bổ của linh khí, vết thương trên người hắn và tinh khí thần đang khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lâm Nhất quan sát lục phủ ngũ tạng trong cơ thể thì phát hiện luồng khí xoáy màu vàng ở đan điền hơi thay đổi.

Kết ấn Viêm Ma được ngưng tụ dung hợp vào luồng khí xoáy, tạo thành nhân màu máu.

Nó giúp Thuần Dương Công thêm mềm dẻo và mạnh hơn.

“Thật thú vị, đây coi như là đại nạn không chết, ắt có phúc lớn nhỉ”.

Lâm Nhất cười mỉm nói, chín tia lôi kiếp suýt chút nữa đã lấy mạng của hắn, nhưng để làm Viêm Ma chiến thể vốn chỉ bát phẩm thật sự đạt tới hoàn mỹ, trở thành Viêm Ma chiến thể hoàn mỹ ít người có được.

Dù cơ thể hiện giờ chưa kích hoạt Viêm Ma chiến thể, nó cũng có thể so sánh với sức mạnh của Viêm Ma chiến thể trước đó.

Sau hồi lâu, khi các vết thương đã hoàn toàn lành lặn.

Lâm Nhất nhảy lên bờ, ngửa đầu buộc mái tóc còn ướt sũng ra sau.

Trong ngọn núi u tối, ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của Lâm Nhất.

Vào khoảnh khắc này, thiếu niên còn non trẻ trông tuấn tú như tiên nhân thượng cổ bước ra từ trong tranh, nụ cười nhẹ nơi khoé miệng toát lên vẻ quyến rũ không nói nên lời.

Gầm!

Một tiếng yêu thú gầm rú vọng lại từ trong núi rừng cách đó không xa.

Lâm Nhất chau mày, những giọt nước còn sót lại trên người hắn lập tức bốc hơi, hắn chỉ bước vài bước đã đến.

Trên bãi đất trống trong rừng, Huyết Long Mã đang luyện hoá dung nham chi tâm, người nó toát ra hơi thở rất đáng sợ, rõ ràng đã tới thời khắc mấu chốt.

Cách nó nghìn mét có một con linh hầu đang đu trên nhánh cây đại thụ.

Mắt nó loé lên huyết quang, nhìn Huyết Long Mã bằng ánh mắt tham lam.

Yêu hầu phát ra hơi thở Tiên Thiên lục khiếu và uy áp vương giả thoang thoảng.

Lòng Lâm Nhất khẽ động, nó không chỉ là một con yêu thú Tiên Thiên lục khiếu mà còn là Hầu Vương.

Hầu Vương là yêu thú rất thông minh, chắc chắn nó đã phát hiện trong cơ thể Huyết Long Mã có yêu đan, muốn nhân thời khắc mấu chốt để giết Huyết Long Mã cướp yêu đan.

Khi Lâm Nhất quan sát yêu hầu, tầm mắt của nó cũng dời về phía hắn.

Trong đôi mắt đỏ ngòm thoáng qua vẻ xảo quyệt, nó đang phán đoán thực lực của Lâm Nhất.

Không lâu sau, nó nhe răng ra cười, giọng cười nghe có vẻ giễu cợt.