Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 288




Trong lúc Lâm Nhất và lão giả áo gai đang đối chọi căng thẳng thì núi Thiên Hỏa bỗng lắc lư dữ dội.

Trong động hỏa diễm bộc phát ra khí tức đáng sợ khiến mọi người đều biến sắc.

“Khí tức này?”

Lão giả áo gai chẳng thèm đoái hoài gì tới Lâm Nhất mà vội chạy tới động hỏa diễm.

Cộp cộp cộp!

Ai tự nhận là kẻ có trí tuệ hơn người thì đều chạy tới đó, họ muốn xem trong động hỏa diễm đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đều vô dụng...

Advertisement

Dù là lão giả áo gai có tu vi Tiên Thiên thất khiếu, sau khi tới gần phạm vi một ngàn mét thì đều bị chặn lại.

Một áp lực đáng sợ hùng hổ bao trùm chung quanh khiến những người chạy đến khó tiến lên thêm dù chỉ là nửa bước.

Chương Nhạc đã vội vã chạy tới, đến bên cạnh Lâm Nhất: “Lâm huynh đệ, thừa dịp này, ngươi mau đi đi! Lão giả áo gai là kẻ có thù tất báo, tâm tư ác độc, người từng chống đối ông ta đều đã chết!”

Lâm Nhất khẽ cười: “Ta ngu vậy sao? Tất nhiên ta cũng biết điều đó, lão già này sẽ không dừng tay dễ dàng đâu. Nhưng Chương đại ca cứ yên tâm, ta có thủ đoạn của mình, ít nhất thì ở tại núi Thiên Hỏa này, lão già đó sẽ không làm gì được ta!”

Núi Thiên Hỏa chọc thẳng vào mây, cao tới vạn trượng.

Bất cứ khi nào, Lâm Nhất cũng có thể nhảy xuống, còn lão giả áo gai dám không?

Advertisement

Đừng nói ông ta, dù là cường giả cảnh giới Huyền Vũ cũng chưa chắc dám làm điều đó!

Chương Nhạc nhìn dáng vẻ đã tính trước mọi chuyện của Lâm Nhất, trong lòng an tâm, hắn ta phát hiện càng ngày mình càng không thể nhìn thấu vị huynh đệ này.

Dùng sức của mình để đánh trọng thương lão giả áo gai.

Cũng có thể nói là do lão giả áo gai quá chủ quan, bị Lâm Nhất đánh tàn phế một tay trước nên chiến lực giảm mạnh.

Ba tên võ giả Tiên Thiên ngũ khiếu phía sau đánh bất ngờ lại bị một kiếm của hắn uy hiếp, còn hù dọa những kẻ khác, đó là nhờ thực lực mạnh mẽ.

Điều còn điên rồ hơn là Lâm Nhất dám chống lại lão giả áo gai.

“Chương đại ca, trước kia nơi này có từng xảy ra tình huống thế này không?”

Lâm Nhất nhìn động hỏa diễm phóng ra áp lực đáng sợ mà hỏi.

Chương Nhạc lắc đầu: “Sau khi núi Thiên Hỏa bùng nổ thì sẽ có được sự bình yên trong bảy ngày chứ chưa có khi nào như hiện giờ là bùng nổ rồi lại có thêm tình huống lắt léo thế này!”

“Nên nói là thật ra lần bùng nổ trước vẫn chưa hoàn toàn kết thúc!”

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, trông hắn như đang suy tư.

Chương Nhạc gãi đầu, có chút không chắc chắn: “Chắc vậy, thời kỳ xao động hơn nửa tháng đã là chuyện khó tin rồi, giờ lại có gợn sóng cũng không phải chuyện kỳ quái”.

Tình huống hôm nay đã vượt quá sự hiểu biết của hắn ta.

Ầm ầm!

Trong núi Thiên Hỏa truyền ra vài tiếng nổ lớn, cả đỉnh núi như con thú hoang đang nổi giận, điên cuồng.

Lâm Nhất và Chương Nhạc loạng choạng theo, đứng không vững.

Một giây sau, vô số nham thạch nóng chảy tràn ra từ trong động hỏa diễm.

Trước đây, nham thạch nóng chảy luôn ngưng tụ thành trụ lửa rồi phóng lên trời nhưng lần này, chúng lại như bị máy ném đá b ắn ra, văng tung tóe.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào dài đang tò mò quan sát động hỏa diễm thì bất ngờ bị nham thạch nóng chảy bắn trúng.

Bỗng một tiếng động lớn vang lên, cơ thể người này nổ tan tành, không chừa cả xương cốt.

Lâm Nhất biến sắc, vội xoay người nằm úp sấp xuống mặt đất.

Tiếng hét thảm thiết vang vọng, vài Tiên Thiên ngũ khiếu đã tới gần cũng không kịp tránh nên bị nham thạch bắn trúng, nổ tan xác mà chết.

Tiên Thiên ngũ khiếu mà không đỡ nổi một đòn, từ đó có thể đoán được trong nham thạch nóng chảy chứa đựng năng lượng cỡ nào.

Ngay cả lão giả áo gai cũng khom lưng né tránh, không dám đứng dậy.

Nham thạch nóng chảy bắn tung tóe một vòng rồi động hỏa diễm cũng dần yên tĩnh lại, mọi người vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không dám manh động.

Mấy người chết trước đó đều chính là vết xe đổ.

Vèo vèo vèo!

Ngay vào lúc này, từng trụ ánh sáng màu vàng phóng lên từ trong động hỏa diễm, chúng cũng chiếu thẳng lên trời.

Một lát sau, những đám mây vàng phủ kín bầu trời, nhuộm không trung trong phạm vi năm mươi dặm thành màu vàng nhạt.

“Dị tượng!”

“Không ngờ lại xảy ra dị tượng, thế này là bảo vật xuất thế...”

“Trước đó từng có một lần xuất hiện dị tượng, khi ấy là tám trăm năm trước rồi!”

Mọi người nằm sấp, hơi thở trở nên dồn dập, bảo vật à...

Bảo vật được ra đời ở núi Thiên Hỏa chắc chắn là dung nham chi tâm thất phẩm. Đối với những người tu luyện công pháp Tiên Thiên thuộc tính hỏa tì đó là thứ có sự cuốn hút trí mạng.

Nhưng dù thế nào, nhìn dị tượng này, giá trị của dung nham chi tâm cũng sẽ không thấp hơn thất phẩm.

Trong tay Lâm Nhất có dung nham chi tâm ngũ phẩm đã khiến nhiều người vô cùng hâm mộ.

Dung nham chi tâm thất phẩm thế này thì e là nhiều người ở hiện trường sẽ liều mạng để có nó.

Trong mắt Lâm Nhất b ắn ra tia khát vọng nóng cháy, hắn muốn tu luyện Viêm Ma chiến thể.

Dung nham chi tâm có phẩm chất càng cao thì uy lực của chiến thể sẽ mạnh hơn.

Bùm!

Dung nham nóng chảy trong động hỏa diễm lại sôi sục dữ dội, bắt đầu không ngừng cuộn trào, một ngọn lửa màu máu bay lên.

Màu đỏ máu giúp nó cực kỳ nổi bật trong trụ ánh sáng vàng.

Ngọn lửa màu đỏ chuyển động như có mạng sống, nhìn kỹ thì mới thấy trong đó có càn khôn. Trong ngọn lửa này còn có mấy tầng lửa đang cháy, tầng này đến tầng khác, có tất cả tám tầng.

Dung nham chi tâm bát phẩm!

Vèo!

Nhất thời, hơn trăm bóng người điên cuồng xông lên, bay về phía ngọn lửa đỏ.

Rầm rầm rầm!

Nhưng cả đám người đều bị bắn ngược khi đụng vào trụ ánh sáng vàng.

“Ta không tin, Cuồng Long quyền!”