Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 286




“Lão tiên sinh, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cảm giác như thế nào? Sau này, đừng có chơi trò đánh lén xấu xa đó với ta!”

Ông lão áo xám vừa đứng lên thì nghe thấy những lời này của Lâm Nhất, ông ta giận tím mặt.

“Ta giết ngươi, tên khốn kiếp!”

Vèo!

Dứt lời, ông ta lập tức vọt qua, tốc độ nhanh đến đáng sợ, không hổ là cường giả Tiên Thiên ngũ khiếu.

Mặc dù chỉ còn tay phải để sử dụng nhưng tu vi của ông lão áo xám vẫn còn đó, một quyền đánh ra mang theo uy lực kh ủng bố, khiến lòng người kinh hãi.

Nói cho cùng thì cũng cao hơn hai cảnh giới, Lâm Nhất hiểu được bản thân không thể liều mạng.

Nhưng hắn cũng không hề luống cuống, nhanh nhẹn lắc người tránh thoát.

Đối phương chỉ có thể sử dụng một tay, sớm muộn gì cũng sẽ lộ sơ hở, thế nên Lâm Nhất không vội so chiêu.

Advertisement

“Tên tiểu tử kia lại đâm đầu vào chỗ chết, vậy mà dám trêu chọc cường giả Tiên Thiên ngũ khiếu!”

“Dù đã gãy một tay thì Tiên Thiên ngũ khiếu muốn giết Tiên Thiên tam khiếu chẳng khác nào giết một con kiến!”

“Không biết lượng sức!”

Trên đỉnh núi, cuộc tranh đoạt dung nham chi tâm đã đến hồi gay cấn.

Không ít người chú ý đến trận chiến giữa Lâm Nhất và ông lão áo xám, cả bọn đều cười khẩy.

Tiên Thiên tam khiếu có thể tự bảo vệ bản thân đã là tốt lắm rồi, vậy mà còn dám gây chuyện với người khác.

Advertisement

Không muốn chết thì là gì?

Từ hiện trường có thể thấy, thế công của ông lão áo xám vô cùng hung hãn, chỉ cần chạm vào Lâm Nhất, với tu vi thâm hậu của đối phương, có thể lập tức khiến hắn trọng thương, một chiêu đủ để đánh bại hắn.

Nhưng đã qua mười chiêu, tuy Lâm Nhất có vẻ chật vật một chút, mỗi một chiêu thức đều vô cùng hung hiểm, nhưng hắn vẫn không bị thương.

Thời điểm khí thế của ông lão áo xám yếu đi, Lâm Nhất vẫn luôn né tránh đột ngột ra tay.

Sức mạnh 20 ngàn cân hòa cùng ngọn lửa linh nguyên bá đạo dũng mãnh, tất cả tụ chung trong một chiêu Hổ Khiếu Sơn Lâm được đánh ra.

Rầm!

Trong tiếng nổ, Lâm Nhất bị bắn ngược về sau hơn mười bước, mới miễn cưỡng đứng vững được.

Máu trong người ông lão áo xám sôi lên, ông ta chỉ hơi lui lại một chút, lộ vẻ trào phúng: “Cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng như thế mà cũng dám ngông cuồng à? Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng!”

“Vậy à? Vậy ông tiếp một kiếm của ta thử xem!”

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, thông qua một chưởng vừa rồi, hắn đã biết được thực lực cao nhất của ông ta.

Sau một kích đó, trong lòng hắn đã có tính toán.

Xoẹt!

Cổ kiếm hạp mở ra, cánh hoa ngập trời phút chốc tàn lụi trên đỉnh núi, Lâm Nhất cầm lấy kiếm, thuận thế chém ra.

Thân kiếm tựa như làn thu thủy tỏa ra kiếm quang màu vàng sáng chói, một kiếm của Lâm Nhất thoáng chốc bộc phát ra chín chín tám mươi mốt tàn ảnh. Mỗi một tàn ảnh đều ẩn chứa kiếm quang hung mãnh, khi bóng kiếm chồng chất lên nhau, lôi âm xuất hiện.

Chính là chiêu thứ nhất – Phong Khiếu Như Lôi trong thức Cuồng Phong của bộ kiếm pháp Tiên Thiên thượng phẩm Lôi Âm kiếm pháp.

Tiếng nổ như sấm rền thình lình vang lên, xộc thẳng vào tai ông lão áo xám khiến đầu ông ta ông ông, sắc mặt tái đi.

Theo sau tiếng sấm là kiếm thế vô tận bao phủ xung quanh ông lão áo xám. Một kiếm chém xuống lại khiến ông ta sinh lòng sợ hãi.

Vèo!

Vừa rồi còn ngông nghênh la hét, nhưng hiện tại ông ta đã điên cuồng lui về sau, lòng bàn tay bắt đầu lóe sáng, ngưng tụ một thanh trường đao, hóa ra là bị buộc phải xuất ra Võ hồn.

“Phá cho ta!”

Có trường đao trong tay, sắc mặt ông lão áo xám càng thêm dữ tợn, lưỡi đao điên cuồng nhảy múa, lao đến hòng phá vỡ một kiếm này của Lâm Nhất.

Ầm!

Đao kiếm chạm nhau, âm thanh không ngừng vang vọng, ông lão áo xám đã đánh giá thấp uy lực của một kiếm này. Đơn đao trong tay ông ta hoàn toàn không thể ngăn cản được, chấn động khiến ông ta phun ra một ngụm máu tươi, lại lần nữa lui bước.

“Kiếm pháp thượng phẩm!”

Ông lão áo xám lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng đoán được một kiếm này của Lâm Nhất chính là võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm.

Thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với kiếm pháp Tiên Thiên thượng phẩm tầm thường.

Giết!

Giành được ưu thế, nhưng Lâm Nhất cũng không nương tay, hắn bay vọt lên, thế kiếm như gió. Mỗi một kiếm đều vô cùng hung mãnh, bộc phát lực sát thương kinh người.

Thông qua mười chiêu trước đó, hắn đã sớm nhìn ra được sơ hở của đối phương.

Thế nên mỗi một kiếm đều có mục tiêu rõ ràng, ra tay nhanh như chớp, nhắm vào sơ hở của ông lão áo xám.

Khiến ông ta vô cùng chật vật, một thân tu vi không cách nào phát huy được, bị rơi vào tình thế bị động, khổ không thể tả.

Mỗi lần định phản kháng thì kiếm của Lâm Nhất lại như độc xà vây lấy điểm yếu của ông ta.

Chỉ cần dám nhúc nhích thì đảm bảo sẽ bị bổ làm hai ngay tại chỗ.

Ầm!

Lại mười chiêu trôi qua, lúc này, tất cả điểm yếu trên người đối phương đều đã hiện rõ, Lâm Nhất chém ra một kiếm, vạch một đường kiếm dài trên ngực đối phương, trông vô cùng đáng sợ, máu tươi tuôn ra như suối.

Đồng thời, kiếm kình mạnh mẽ hất tung ông lão áo xám ra ngoài, ngã thật mạnh xuống đất.

Thịch thịch thịch!

Lâm Nhất bước lên vài bước, ngay khi đối phương chuẩn bị ngồi dậy thì mũi kiếm của hắn đã chĩa thẳng vào mi tâm ông ta.

“Lão tiên sinh, giờ thì nói cho tôi biết xem, thế nào là tuyệt vọng?”

Lâm Nhất cầm chặt kiếm, trên khuôn mặt điển trai thoáng hiện ý cười.

Kiếm quang lạnh lẽo gần trong gang tấc, chỉ cần khẽ nhúc nhích thì sẽ lập tức mất mạng.

Ông lão áo xám vô cùng hoảng sợ, mặt ông ta trắng bệch, vội cầu xin tha thứ: “Tiểu huynh đệ, lão phu biết sai rồi, mong ngươi hạ thủ lưu tình. Dung nham chi tâm mà ta lấy được năm nay cũng sẽ cho ngươi!”

“Ta không hoa mắt đấy chứ?”

“Tiểu tử kia vậy mà lại thắng?”

“Đã có chuyện gì xảy ra? Mới không chú ý một chút mà đã xoay chuyển tình thế rồi à?”

Cảnh tượng ông lão áo xám nằm dưới đất cầu xin tha thứ khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, khi nhìn về phía Lâm Nhất, sắc mặt bọn họ thoáng thay đổi.

“Dung nham chi tâm của ông thì cứ giữ lại mà dùng, sau này đừng có trêu vào ta!”

Ở đây có nhiều người như vậy, thu dung nham chi tâm của ông ta chỉ mang đến tai họa.

Ông lão áo xám đã bị phế một cánh tay, lại chịu một kiếm của hắn, hiện tại ông ta không còn là mối nguy, Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, cũng không đuổi cùng giết tận.

“Trong tay hắn có một khối dung nham chi tâm”.

Nhưng ngay khi Lâm Nhất vừa thu kiếm, trong mắt ông lão áo xám lóe lên tia độc ác, ông ta dùng hết sức rống lên.

Soạt soạt soạt!

Tiếng rống của ông ta thu hút sự chú ý của rất nhiều người, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Nhất, trong mắt bọn họ lóe lên sự tham lam.

Dung nham chi tâm ngũ phẩm ư? Phải biết ông lão áo gai có tu vi Tiên Thiên thất khiếu kia cũng chỉ mới hàng phục được dung nham chi tâm lục phẩm mà thôi.

Vèo!

Lúc này lập tức có ba người bay vọt lên trời, lưỡi dao sắc bén trong tay chém về phía Lâm Nhất.

Đúng là tai họa không thể lưu mà!