Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 258




Vạn Thu Dã vừa dứt lời, đoàn người liền nhảy xuống.

“Hay lắm!”

Vẻ mặt Vạn Phi Diệp vô cùng kích động, lớn tiếng kêu lên, sau đó nhanh chóng vận công bắt đầu hấp thu.

Quanh thân hắn ta lập tức hình thành bốn vòng xoáy đang điên cuồng xoay tròn.

Bên cạnh những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều hình thành vài vòng xoáy.

Có thể thấy được vòng xoáy linh khí xung quanh hai người Vạn Phong và Vạn Phi Diệp là nhiều nhất, đều là bốn cái.

Advertisement

Mặt khác, một số người có tu vi khá thấp chỉ hình thành được một vòng xoáy, tốc độ hấp thu thua xa hai người bọn họ.

“Lâm Nhất, ngươi cũng xuống đó đi, nếu muộn e là linh nhũ Tiên Thiên trong linh hồ sẽ bị bọn họ hấp thu hết!”

Vạn Thu Dã khẽ cười, ông ta vốn có chút khâm phục đối với Lâm Nhất, bất kể là tính cách hay thiên phú võ đạo, đây cũng là một thiếu niên anh kiệt.

Lâm Nhất có hơi do dự một chút, sau đó mỉm cười nói: “Vậy thì ta không khách khí!”

“Bịch!”, bọt nước văng tung tóe, hắn là người cuối cùng nhảy vào linh hồ bát phẩm.

Ầm!

Advertisement

Ngay khi Lâm Nhất vận công, trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh đã ngưng tụ chín vòng xoáy, so với hai người Vạn Phong cộng lại còn nhiều hơn.

Nụ cười trên mặt Vạn Thu Dã cứng lại, lộ vẻ ngượng ngùng.

Khó trách tiểu tử này không dám xuống nước, hóa ra là không muốn khi dễ mọi người, công pháp Tiên Thiên của hắn rõ ràng cao hơn những người khác rất nhiều.

“Việc này…”

Động tĩnh quá lớn khiến cho những người còn lại trong linh hồ Tiên Thiên đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía này.

Khi nhìn thấy chín vòng xoáy quay quanh Lâm Nhất, cả bọn lập tức biến sắc.

“Đáng chết, rốt cuộc tên này tu luyện công pháp gì, sao lại có thể mạnh mẽ đến như vậy?”

Vạn Phi Diệp thầm sốt ruột, vội nhắm mắt lại, liều mạng vận chuyển linh nguyên Tiên Thiên trong cơ thể.

Những người khác cũng không cam tâm bị bỏ lại, e sợ linh nhũ Tiên Thiên trong linh hồ sẽ bị Lâm Nhất hấp thu hết, nhưng bất kể bọn họ có cố gắng thế nào thì cũng không đạt đến mức độ đáng kinh ngạc như Lâm Nhất.

Tiên Thiên Thuần Dương Công của hắn đã nhiều lần cô động, sớm đạt đến cảnh giới khiến người ta hoảng sợ.

Linh nguyên Tiên Thiên tựa như một ngọn lửa màu vàng bùng lên trong cơ thể, đang bắt đầu xao động, cứ như Trường Giang cuộn sóng, liên tục dâng trào.

Soạt!

Từng hạt linh nhũ Tiên Thiên thông qua vòng xoáy tiến vào cơ thể Lâm Nhất.

Khi linh nhũ cùng linh nguyên Tiên Thiên dung hợp, Lâm Nhất có thể cảm nhận được tu vi của bản thân đang không ngừng gia tăng.

Linh nguyên Tiên Thiên trong cơ thể nhanh chóng tăng trưởng với tốc độ trước nay chưa từng có, khiến Lâm Nhất vô cùng mừng rỡ.

Khó trách ba gia tộc lớn còn lại vì cái linh hồ bát phẩm này mà suýt chút nữa đã xé rách mặt với Vạn gia.

Đối với hậu bối cảnh giới Tiên Thiên thì linh nhũ Tiên Thiên quả thật là thuốc quý trời ban.

Không đơn thuần là cô đọng, hơn thế nữa còn dồi dào, mạnh mẽ, lại không hề chứa một chút tạp chất.

Tốc độ gia tăng tu vi có thể thấy được bằng mắt thường, luyện hóa trong một ngày còn hơn nửa năm khổ tu, thậm chí hiệu quả còn rất tốt.

“Có lẽ ta có thể nhân cơ hội này mở thêm một khiếu!”

Biết tìm đâu kỳ ngộ tốt như vậy chứ? Phải tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không tìm lại được nữa.

Ầm!

Quanh thân Lâm Nhất bỗng có thêm hai vòng xoáy nữa, vốn hắn đã có chín cái, giờ lại đạt đến mười một cái, quả thật đáng sợ.

Hiện tại, chín người khác cộng lại mới miễn cưỡng so được với số linh nhũ Tiên Thiên mà hắn hấp thụ được.

Vạn Thu Dã đứng trên bờ cười khổ, nói: “Tiểu tử này đúng là nhân vật chuyên gây thù mà, nếu có lão nhị ở đây, chắc phải tức đến hộc máu!”

Bởi vì ông ta phát hiện hai vòng xoáy mới của Lâm Nhất đang cố ý nghiền ép linh nhũ Tiên Thiên của Vạn Phi Diệp, trái lại, tám người khác không chịu ảnh hưởng.

Hồ nước vốn dĩ đặc quánh ngày càng sáng hơn, dần dần trở nên trong suốt.

Vạn Phi Diệp đang nhắm mắt vận công đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, sao linh nhũ Tiên Thiên mà hắn ta hấp thu được ngày càng ít đi, ít đến mức khó tin.

Hắn ta hoang mang mở mắt ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Vạn Phi Diệp đứng ngây ra.

Quanh thân Lâm Nhất có chín vòng xoáy thì thôi đi, vậy mà còn phân ra hai luồng linh nguyên Tiên Thiên điên cuồng hấp thu tại vùng nước của hắn ta.

“Lâm Nhất, ngươi đang làm gì vậy?”

Vạn Phi Diệp chửi ầm lên, phải biết muốn hấp thu linh nhũ ở linh hồ bát phẩm lần sau phải đợi đến mười năm.

Cơ hội mười năm một lần khó có được, vậy mà Lâm Nhất lại cướp đoạt linh nhũ của hắn ta, bảo hắn ta sao có thể nhịn được.

Lâm Nhất mặc kệ, hắn đang gấp rút luyện hóa linh nhũ Tiên Thiên, thử mở thêm một khiếu nữa.

“Thúc, thúc mặc kệ à?”

Biết bản thân không phải đối thủ của Lâm Nhất, Vạn Phi Diệp đành phải đặt hi vọng vào Vạn Thu Dã đang đứng trên bờ quan sát.

Vạn Thu Dã thản nhiên nói: “Ta cảm thấy ngươi vẫn nên yên tĩnh tiếp tục hấp thu đi, ngươi xem kìa, ngươi lo gây để hắn cướp đi không ít linh nhũ Tiên Thiên”.

“Á!”

Vạn Phi Diệp cúi đầu nhìn thì phát hiện vùng nước của mình đã sắp trong đến mức thấy đáy rồi, hắn ta lập tức phát hoảng.

Đáng giận!

Hắn ta thầm mắng một tiếng, rồi vội nhắm mắt lại, tranh thủ vận công hấp thu.

Ở một bên khác, Vạn Phong lén lút mở mắt ra xem, khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta mừng rỡ không thôi, thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng.

Vậy mới tốt!

Vạn Phi Diệp chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn ta, nhìn thấy đối phương cuống quýt hoảng sợ, đương nhiên hắn ta rất vui vẻ.

Huống hồ, Lâm Nhất không hề cướp đoạt đến vùng nước của hắn ta, số linh nhũ này đủ để hắn ta luyện hóa.

Về phần Lâm Nhất, tên tiểu tử kia có mạnh thế nào đi nữa thì cũng không phải người của Vạn gia.

Thời dan dần trôi qua, cùng với mười một vòng xoáy được ngưng tụ, tu vi của Lâm Nhất điên cuồng tăng trưởng.

Tạch…!