Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 119




“Lâm Nhất nghênh chiến, Lâm Nhất mau đến nghênh chiến!”  

Nhìn thấy Lâm Nhất chưa lên đài, trọng tài cao giọng lớn tiếng hô lên.  

“Đến rồi!”  

Một giọng nói khí thế mạnh mẽ vang lên, mọi người quay đầu nhìn sang.  

Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân bên cạnh Huyết Long Mã đột nhiên mở mắt ra.  

Advertisement

Ầm!  

Ánh mắt hắn chợt loé sáng, khí thế trên người thay đổi dữ dội, trong nháy mắt đã đột phá xiềng xích trói buộc của võ đạo tầng sáu.  

Hắn đã đột phá rồi!  

Advertisement

“Trời đất, ta không nhìn nhầm chứ, thì ra vừa nãy là hắn đang nhắm mắt tu luyện!”  

“Chắn chắn trận chiến trước đó đã củng cố thêm cảm ngộ võ đạo của hắn nên mới lựa chọn đột phá tại đây”.  

“Đúng thật là tự tin, chẳng may thất bại, không nói đến việc bị thương nặng mà chỉ cần sai sót một chút thôi, hắn cũng sẽ bị tước tư cách thi đấu rồi”.  

Đệ tử ngoại môn thấy như vậy thì tim càng đập nhanh thêm, họ chỉ cảm thấy Lâm Nhất này thật to gan dám làm loạn, chẳng khác nào đi trên mũi đao.  

Vù vù vù!  

Lâm Nhất thăng cấp lên võ đạo tầng bảy, hắn cảm thấy thực lực tăng vọt, thi triển Đại Nhạn Quyết càng nhẹ nhàng hơn.  

Điểm nhẹ đầu ngón chân, một bước lại dẫm xa đến trăm mét, hai ba bước lên xuống đã lên đến lôi đài.  

Nhìn Lâm Nhất đã có tu vi võ đạo tầng bảy trước mặt, sắc mặt Trương Hàn xám như tro, cười gượng: “Lâm Nhất, ngươi thật biết trêu đùa!”  

Trước tiên là bỏ cuộc khi đối mặt hắn ta vòng trước, bây giờ phải đấu với hắn ta thì đột nhiên tu vi lại tăng mạnh.  

Đúng là không cho hắn ta con đường sống, giờ thì bảo hắn ta chiến đấu làm sao đây!  

Lâm Nhất hơi ngẩn người, lập tức hiểu được rồi cười nói: “Thật xin lỗi, đến trận thì lại giác ngộ, khổ tu một chút lại đột phá được chướng ngại!”  

“Ha ha!”  

Trương Hàn cười lạnh, vung mạnh ống tay áo, lớn tiếng nói: “Ông đây bỏ cuộc!”  

Một màn như vậy khiến người ta buồn cười không thôi.  

Vốn dĩ thấy hắn không ưa Lâm Nhất như vậy thì mọi người còn tưởng rằng hắn ta sẽ liều mạng đánh một trận, ai ngờ lại quay người bỏ cuộc.  

“Lâm Nhất thắng!”  

Trọng tài cũng rõ ràng, trực tiếp tuyên bố kết quả.  

Thắng lợi dễ dàng như vậy khiến Lâm Nhất cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn còn muốn xem thử xem sau khi sau khi đạt đến võ đạo tầng bảy thì sức mạnh đã tăng lên bao nhiêu.  

Thắng liền hai vòng, tiếp theo chỉ cần đánh thắng đối thủ cuối cùng thì hắn có thể thành công thăng cấp nội môn rồi.  

Đi xuống lôi đài chưa được bao lâu, bên tai hắn bỗng nhiên nghe thấy một tràng reo hò.  

Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, là đệ tử ngoại môn Hồ Tử Phong lên sàn.  

Hồ Tử Phong!  

Cái tên này chẳng khác nào sét đánh bên tai mọi người. Người này thực lực mạnh mẽ, rất có thiên phú, tu vi võ đạo tầng tám.  

Vị trí đứng đầu ngoại môn của hắn ta thì không ai có thể lay động.  

Chuyện liên quan về hắn ta cũng nhiều không kể hết, đây là nhân vật truyền kỳ trong ngoại môn Thanh Vân Môn.  

“Hồ sư huynh, ta sẽ không bỏ cuộc!”  

Đệ tử đối diện nghênh chiến với hắn ta mang sắc mặt căng thẳng, có phần thấp thỏm nói.  

“Không sao cả!”  

Hồ Tử Phong thản nhiên nói một câu, nâng tay đánh ra một chưởng.