Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 230




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tình trạng tổn hại của đại trận thư viện thế nào?"  

"Vẫn ổn, có thể khắc phục nhanh chóng, dường nó thật sự chỉ đơn thuần đi ngang qua, chỉ phá vỡ đại trận chứ không có ý định làm tổn hại đến trận pháp".  

Phó viện trưởng thở phào một hơi.  

"Vậy thì tốt".  

Dựa vào tình hình hiện tại xem ra con Loan Điểu bảy màu đó dường như chỉ là vô tình xông vào mà thôi.  

Nếu không tại sao lại không cướp đi nguồn tài nguyên tu luyện phong phú như vậy của thư viện chứ?  

Đó là sự tồn tại mà ngay đến độ kiếp đại năng cũng phải thèm nhỏ dãi ra!  

...  

Lăng Vân tông.  

Hoa viên sau núi, trong chòi nghỉ mát.  

Hồn Hư Tử và Đồng Thượng Thanh đang ngồi đối diện nhau.  

"Bên phía Uyên cốc đã chuẩn bị xong chưa?", Hồn Hư Tử hỏi.  

"Đã xong xuôi rồi".  

Đồng Thượng Thanh nói: "Chúng ta đã dựng xong một tòa biệt viện trong Địa Hỏa Phong Bạo, nếu như đại nhân muốn tới xem trước thì giờ cũng có thể".  

Uyên cốc chính là nơi diễn ra trận quyết chiến Thiên Mệnh.  

Nơi đó sâu bên dưới lòng đất vạn trượng, địa hỏa cực kỳ cuồng bạo, cho dù là tu sĩ của Nguyên Anh Kỳ cũng sẽ nháy mắt đột tử tại đó.  

Có điều ở nơi sâu nhất của Uyên cốc có một bí cảnh tự nhiên.  

Trong bí cảnh, tài nguyên không phải rất nhiều nhưng môi trường ở đó cực kỳ đặc biệt, vừa hay phù hợp cho cuộc đấu võ của năm thế lực diễn ra.  

"Không vội".  

Hồn Hư Tử nói: "Để Diệp Cầm Dao làm quen trước với môi trường ở đó đi, dù sao thì khác biệt giữa núi Tinh Hải Đàn và nơi cằn cỗi như Cửu Thành đó cũng rất lớn".  

Đồng Thượng Thanh gật đầu.  

Sau đó hắn ta nở nụ cười hỏi: "Đại nhân, ta có thể hỏi ngài một câu hỏi không?"  

"Nói", Hồn Hư Tử ung dung nói.  

"Khụ khụ".  

Đồng Thượng Thanh hỏi: "Kỳ thực ta cũng không hiểu lắm, thiên tài ở thư viện lớp lớp xuất hiện, thiên chi kiêu tử chỗ nào cũng có, tại sao cuối cùng lại chọn một người ở một nơi xa xôi như vậy?"  

"Diệp Cầm Dao đó ta thấy cũng không có gì đặc biệt mà".  

Hồn Hư Tử khẽ nhếch mép, ông ta sớm đã đoán được Đồng Thượng Thanh sẽ hỏi câu này.  

Con người này ngoài cực kỳ yêu thương con trai bảo bối của mình ra thì còn có một lòng tự tin vô cùng mù quáng.