Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 229




Lập tức liền xuất hiện một vết bớt đỏ ửng.  

"Ha ha, hình như nó chỉ thân thiết với cha ta", Diệp Hoàng cười nói.  

Vũ Hồng bên cạnh lại có thần sắc phức tạp.  

"Hạt giống của cây Vỡ Lòng là do tiền bối gây trồng".  

"Cây non của nó cũng là do tiền bối chăm sóc".  

"Hiện tại cũng là do tiền bối đem chúng tới thế giới chủ".  

"Cho nên nói trên mức độ nào đó..."  

"Bọn chúng đã coi tiền bối là cha ruột của mình rồi".  

Nụ cười của Diệp Hoàng tắt ngấm.  

Nếu như nhớ không nhầm thì trong thế giới nhỏ của cha còn có hàng vạn cây non Vỡ Lòng.  

Cũng có nghĩa là...  

Ta đột nhiên có thêm hàng vạn đệ đệ muội muội sao?!  

Nàng nhìn cây non Vỡ Lòng đang dán chặt trên tay Diệp Thần Phi.  

Nhất thời tâm trạng trở nên cực kỳ phức tạp.  

Loan Điểu bảy mày bay vọt lên từ sau núi thư viện Thiên Phủ, một đường bay thẳng về hướng nam.  

Trước khi Diệp Thần Phi rời đi đã để lại cây Vỡ Lòng trong huyệt động đó.  

Còn để lại 10 tòa tháp Vạn Vật Khởi Nguyên để cung cấp dưỡng chất cho nó.  

Vị trí ở đó không tệ, vừa hay có thể trồng được một cây, đợi nó trưởng thành đến một giai đoạn nào đó thì có thể kết hợp với cây trong hồ Gương, cùng tinh lọc và nâng cao cả thế giới này.  

Về phần trận pháp dùng để ẩn náu, Diệp Thần Phi cũng đã khôi phục lại, còn tiện tay bố trí một ảo trận nữa.  

Ngộ nhỡ có người tới tìm kiếm thì cũng sẽ không phát hiện ra bất cứ điểm kỳ lạ nào.  

Việc này cũng là vì để không đánh rắn động cỏ quá sớm, hắn còn muốn xem xem cái gọi là trận chiến Thiên Mệnh này có tất cả bao nhiêu thế lực của tàn dư thần ma tham gia vào.  

Phó viện trưởng của thư viện Thiên Phủ nhìn thấy Loan Điểu bảy màu bay xa, âm thầm lau mồ hôi lạnh.  

Tổ tông cuối cùng cũng đi rồi.  

"Viện trưởng, con yêu thú đáng sợ đó rốt cuộc là tới làm gì vậy?"  

Một vị lão sư hỏi.  

Phó viện trưởng lắc đầu.  

"Làm sao ta biết được".  

"Có lẽ là tới tìm chút nước uống, thứ có cấp bậc đó làm sao chúng ta có thể thăm dò tính tình của chúng được?"  

Yêu thú cấp bảy đỉnh phong xuất hiện trong lúc viện trưởng không có nhà mà không tạo nên thương vong gì đã là trong cái rủi có cái may rồi.  

"Thông báo cho viện trưởng đại nhân chưa?", phó viện trưởng hỏi.  

"Đã thông báo rồi".