Diệp Hoàng cười: "Nếu nói như vậy thì hẳn là Thiên Tiên Hội của Hiểu Hiểu lợi hại nhất”.
“Muội ấy chỉ mới chỉ tay một cái mà ta đã ngất đi rồi”.
Diệp Long trợn tròn hai mắt: "Muội nói đùa phải không!"
"Ta đã gặp muội ấy rồi, quả thực rất mạnh, nhưng cũng không thể là đối thủ của muội”.
Diệp Hoàng nhún vai: "Là thật đấy, đợi muội ấy trở lại huynh đi hỏi thì sẽ biết”.
"Muội ấy đi đón Cầm Dao tỷ rồi, cũng không biết bây giờ đang ở đâu”.
...
Trên bầu trời, một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ nhanh chóng vụt qua.
Nhan Hi ngồi trên lưng Loan Điểu, cảm nhận tiếng gió thổi qua, mặt nàng ấy trắng bệch.
Nàng ấy đang tìm manh mối ở phía sau ngọn núi của thư viện thì đột nhiên bị kéo đi, vừa định thần lại thì đã xuất hiện trên lưng con chim này.
Còn thiếu nữ phía trước với mái tóc dài màu mận tím chính là người làm nên mọi chuyện.
Cảm nhận được luồng khí tức khủng khiếp từ Loan Điểu, Nhan Hi không dám nhúc nhích.
“Cô…là ai?”, Nhan Hi ngập ngừng hỏi.
"Hì hì...”
Thiếu nữ không nói mà chỉ phát ra một tiếng cười trầm thấp kỳ quái.
"Tại sao lại bắt ta?"
"Hì hì hì...”
"Cô muốn đưa ta đi đâu!"
“Hahaha...”
Nhan Hi như muốn phát điên, suýt chút nữa đã nhảy khỏi lưng Loan Điểu.
Nhưng Nhan Hi đã cố kìm nén, ma nữ trước mặt tuyệt đối sẽ không cho phép nàng ấy nhảy xuống.
Lỡ như chọc vị này không vui, làm nên điều gì đó vô nhân đạo, vậy thì thực sự là...
Nhan Hi không dám cử động hay hỏi thêm câu nào, nàng ấy ôm lấy hai chân, hy vọng Diệp Cầm Dao sẽ sớm phát hiện ra bản thân mất tích rồi đến cứu mình…
Thời gian trôi qua, Loan Điểu bảy màu dường như đã vượt qua một kết giới và đến một thế giới tràn đầy linh lực.
Giống như Thánh địa vậy!
Nhan Hi tò mò nhìn xuống phía dưới, một thành trì hình tròn quen thuộc dần hiện ra trong mắt nàng ấy.
Một con Loan Điểu bảy màu khổng lồ từ trên trời hạ xuống rồi dừng lại trong một hoa viên dồi dào linh lực.