“Thi thể của Mễ Phong đang nằm ở đâu”, Diệp Hoàng hỏi.
Phùng Chí trả lời: “Đã được người thành Hắc Nham mang đi rồi”.
Im lặng một lát, Diệp Hoàng nói: “Cử vài người lặng lẽ theo dõi, xem bọn họ có an táng hắn ổn thỏa hay không”.
“Mặt khác… Chuẩn bị dùng quy chế cao nhất để mang hắn về Anh Linh Đường ở Thiên Loan Điện chúng ta”.
Advertisement
Nàng cầm huyết thư, đưa cho Phùng Chí.
“Thế thành Hắc Nham thì sao?”
Phùng Chí hỏi.
Diệp Hoàng thở dài.
“Để lại đó đi”.
Nàng không nói quá nhiều.
Phạm lỗi chính là phạm lỗi.
Dù có bù đắp thế nào cũng không thể đổi lại một con người hoàn chỉnh.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mấy vạn người của Thiên Loan Điện vẫn còn trông chờ vào nàng.
“Truyền lệnh xuống, khởi hành quay về Thánh địa Vân Tiêu”.
。。。。。。
Thành Hắc Nham.
Giữa đại điện thành chủ là một chiếc giường gỗ khá đơn giản.
Trên giường trùm vải trắng, bên dưới lớp vải đó rõ ràng là một cơ thể người.
Một phụ nhân đang ngồi bên cạnh khóc thương, đau lòng muốn chết.
“Là ông đã giế t chết Phong Nhi!"
“Là ông ép nó phải chết!"
Lòng bà đau như đứt từng khúc ruột, mắng nhỏ thành chủ thành Hắc Nham bên trên.
Thành chủ lặng lẽ không nói gì, nhưng sâu trong ánh mắt là bi thương không thể nói thành lời.
“Người của Thiên Loan Điện sao rồi”.
Ông ta chọn trốn tránh sự trách móc của phụ nhân kia.
“Hồi bẩm thành chủ, đã lui binh”, Văn thúc nghe thế bèn tiến lên nói.
Ông ta âm thầm thở dài, chuyện sáu năm trước chính là quyết định khiến ông ta hối hận nhất.
“Haiz…”
Thành chủ nặng nề thở dài, sau đó đứng dậy.
“Con ta đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ toàn bộ thành Hắc Nham”.
“Dù khi còn sống nó đã mắc bao nhiêu sai lầm, thì cũng nên hóa giải”.
“Để nó qua đi cùng với cái chết của con ta”.
“Còn các người…”
Thành chủ thở dài, già nua, xoay người sang chỗ khác.
“Hãy đi tìm tương lai của riêng mình".
Cát vàng che khuất cả bầu trời.