Chẳng hạn như mấy ngày trước, chuyện của Diệp Bá đấy.
Nhưng, nếu như là người thật sự thân thiết với hắn, thì sự kiên nhẫn và bao dung của hắn chính là vô hạn.
Trong năm năm ở nước Vĩnh Đông, số lần nàng phạm lỗi, gây họa có thể dùng biển sao để miêu tả, không ngoa một tí nào.
Nhưng đến tận lúc này đại bá vẫn chưa từng nổi giận, chỉ kiên nhẫn dạy bảo nàng, từng bước đi trên con đường đúng đắn.
Mà trong suốt quá trình chỉ dẫn đó, hắn luôn dùng Diệp Hoàng làm hình mẫu để dạy dỗ.
Thông minh, cứng cỏi, hiểu chuyện, chín chắn, nói chung là có bao nhiêu từ để khen hắn đều dùng hết một lượt.
Thế nên Diệp Hiểu Hiểu hết sức tin tưởng rằng đại bá bây giờ chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nó đó mà trách tội Diệp Hoàng.
“Đại bá đã trở về rồi, người bảo ta ra ngoài gọi các muội về, có chuyện cần dặn dò”.
“Muội mau đi đi, tâm ma của muội ta không thể giải trừ được, chỉ có thể áp chế tạm thời, mà đại bá thì quỷ kế đa đoan, chắc chắn sẽ có cách”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Hoàng im lặng.
Quả nhiên tỷ vẫn là Diệp Hiểu Hiểu của ngày xưa, tiểu thiên tài trong việc dùng từ.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói: “Được, ta về đây”.
Sau đó, Diệp Hoàng quay đầu nhìn nhìn, nói: “Đây là mộng cảnh mà tỷ dựng lên ư, chân thật lắm, cũng rất lợi hại, ta hoàn toàn không thể tìm thấy chỗ sơ hở”.
“Muội có thể phá nát nó đấy”.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Một kiếm của muội thiếu chút nữa là phá nát mộng cảnh này rồi”.
“Nó rốt cuộc là cái gì thế, ngón tay của ta vẫn còn chảy máu đây này”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu giơ ngón tay lên, đầu ngón tay nàng là mấy lỗ hổng thật sâu, đỏ thẫm.
Khi đó, nàng muốn thôi miên Diệp Hoàng nên đầu ngón tay đã điểm vào kiếm ý ở mi tâm.
Lúc này đã bị đâm nát ngón tay, hơn nữa hơi thở hủy diệt còn khiến miệng vết thương rất khó để khép miệng lại.
“Thật lòng xin lỗi”, Diệp Hoàng ngượng ngùng nói.
Diệp Hiểu Hiểu khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi, qua một khoảng thời gian là ổn mà”.
“Tốt nhất muội nên giải quyết tốt chuyện bên ngoài, sau đó về tìm đại bá đi”.
Diệp Hoàng hỏi: “Tỷ không về cùng ư?”
“Ta còn phải tìm Diệp Long với tỷ tỷ nhà ta nữa”.
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Được rồi, ta sẽ đi nhanh về nhanh, đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau ở nhà”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu phất phất tay, cảnh tượng xung quanh lập tức nổi lên gợn sóng, gợn gió.
Khi mọi hình ảnh đều biến mất, Diệp Hiểu Hiểu cũng biến mất không thấy.
Diệp Hoàng mở to mắt, phát hiện mình đã trở về thế giới thực.
Phùng Chí, Liễu Hồng, Giang Phỉ cùng với người của Thiên Loan Điện đều vây quanh nàng, vẻ mặt căng thẳng.
“Điện chủ!”
Nhìn thấy nàng tỉnh lại, bọn họ vui vẻ bật thốt.
“Ừm”.
Diệp Hoàng đứng dậy, huyết thư của Mễ Phong vẫn bị nàng siết chặt trong tay.
“Điện chủ, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, cánh tay từ trong hư không đó là ai?”, Giang Phỉ căng thẳng hỏi.
Bởi vì cảnh tượng đó rất giống có người đang tấn công Diệp Hoàng.
Diệp Hoàng lắc đầu.
“Không có chuyện gì nữa rồi”.
“Thi thể của Mễ Phong đang nằm ở đâu?”, Diệp Hoàng hỏi.