Chẳng lẽ người đi cùng nàng ta chính là Diệp Thánh trong truyền thuyết?
Diệp Thần Phi nhìn Diệp Bá đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói: “Nếu cháu đã gọi ta một tiếng đại bá, vậy ta sẽ giúp phụ thân cháu dạy dỗ cháu”.
“Ta vẫn luôn nhấn mạnh hai từ nguyên tắc”.
“Mà cháu lại cho loại người đó làm xằng làm bậy ở nơi này!”
“Thánh địa Vân Tiêu? Đây giống cách hành xử của Thánh địa sao!”
Nghe thấy lời trách mắng của Diệp Thần Phi, Diệp Bá không dám nói một câu.
Vì hắn ta đúng là có biết chuyện này, hơn nữa mỗi tháng đều sẽ nhận được một khoản “tiền biếu” không nhỏ.
Ánh mắt Diệp Thần Phi cực kỳ lạnh lẽo, thật ra đây không phải chuyện khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Mà điều khiến hắn khó chịu là Diệp Bá thân là cường giả, nhưng không có một chút giác ngộ nào, vẫn hành động theo cách của các gia tộc thế lực nhỏ trước kia.
Một là ngươi đặt ra quy định chỉ có thể dẫn bao nhiêu người đến.
Hai là ngươi thu tiền theo số người, mỗi người bao nhiêu tiền.
Nếu hoàn toàn không thích người ngoài thì cứ cho bọn họ cách xa thành Vân Tiêu trăm dặm, dám đến gần lập tức gi ết chết, Diệp Thần Phi cũng sẽ không tức giận.
Nhưng Diệp Bá lại cho phép một tên thấp hèn ở nơi này cáo mượn oai hùm, khiến người ta khó chịu là thế nào?
Mất hết mặt mũi!
“Bắt đầu từ bây giờ, cháu không cần đảm nhiệm chức vụ quan chủ Ngô Đồng này nữa”.
“Trở về thành Vân Tiêu, bao giờ suy nghĩ thông suốt rồi hẳn ra ngoài”.
Diệp Thần Phi nói.
“Vâng…”
Sắc mặt Diệp Bá u ám, hắn ta bò dậy từ dưới đất, khẽ vâng một tiếng.
Diệp Thần Phi hừ lạnh, sau đó vẫy tay với Diệp Hiểu Hiểu, chuẩn bị rời đi.
“Ấy, đại bá đại bá”.
Diệp Hiểu Hiểu chạy đến, cười nói: “Đường ca từ chức rồi, vậy chúng ta có cần tìm một quan chủ mới, chủ trì công việc ở Ngô Đồng Quan không?”
Diệp Thần Phi nhướng mày: “Cháu muốn đề cử ai?”
“Hì hì”.
Diệp Hiểu Hiểu cười khẽ, sau đó chỉ vào Bạch Lan Chi đang đứng một bên: “Cháu cảm thấy nàng ta cũng ổn, có kinh nghiệm quản lý tông môn, hơn nữa làm việc cũng khá cẩn thận”.
“Quan trọng nhất là cháu cảm thấy nàng ta rất ổn, rất phù hợp”.
“Hả?”
“Gì cơ?”