Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 157




"Trước khi thầy của ngươi mất có nhờ ta cho ngươi được tận mắt nhìn thấy cây Vỡ Lòng, hoàn thành số mệnh cuối cùng của Thiên Cơ Cốc". 

Vũ Hồng nghiêm mặt, cúi gằm đầu xuống. 

"Xin nghe theo ý chỉ của tiền bối và thầy". 

Sau đó, hắn ta nhìn thoáng qua nơi chôn cất Thiên Cơ lão nhân rồi xoay người lên chiếc thuyền bằng lá cây. 

Một lát sau, chiếc lá ấy bèn bay lên trời, gió cuốn lên chín tầng mây và đằng sau là một con Loan Điểu bảy màu che trời lấp đất. 

Một trước một sau nhanh chóng bay về phía nam. 

Liên minh Cửu Thành ở thành Lâm Giang Đông Nam Bộ. 

Dưới chân tường thành. 

Một bóng người mập mạp, mặt mày kích động chui ra khỏi một cái lỗ chó nhỏ hẹp. 

Cả người ông ta cực kỳ dơ, nhưng từ chất liệu thì không khó để nhận ra đây là một người vô cùng giàu có. 

Chỉ là không biết vì sao giờ đây ông ta lại chật vật như vậy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn ra sau dường như đang lẩn trốn. 

Bỗng nhiên có một thanh trường kiếm bay đến cắm thẳng vào mặt đất trước mặt ông ta, chuôi kiếm không ngừng đong đưa kêu lên "ong ong". 

Con ngươi người đàn ông trung niên co rút lại, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng. 

Hai đầu gối ông ta mềm nhũn "bịch" một tiếng hoảng sợ quỳ rạp xuống đất. 

Một đôi giày màu đen chợt xuất hiện trước mắt ông ta. 

Người đàn ông trung niên chậm rãi ngước mắt lên, đứng trước mặt là một bóng người cao gầy. 

Nàng mặc một bộ đồ màu đen, sau lưng khoác chiếc áo choàng màu tím hơi cũ tung bay theo gió. 

Ánh nắng chói mắt chiếu lên sau lưng khiến khuôn mặt nàng trở nên mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy từng sợi tóc dài bay lất phất. 

Nhưng người đàn ông trung niên cũng đã nhận ra nàng. 

Ông ta cúi đầu, hai hàng nước mắt đục ngầu rơi xuống đất. 

"Trước giờ, thành Lâm Giang đều có một thế lực kiên quyết phản đối sự gia nhập của Thiên Loan Điện". 

"Mà người khơi mào chuyện này đầu tiên chính là ông đúng không, Phùng Hạ". 

"Nói đi, tại sao làm thế?" 

Nàng mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng giống như chẳng hề có chút tình cảm nào. 

Phùng Hạ cười thảm. 

"Thiên Loan Điện các cô chính là kẻ phụ thuộc của nhà họ Diệp ở thành Vân Tiêu!" 

"Dù thế nào thì ta cũng sẽ không đầu quân làm thuộc hạ cho cái loại người tham lam như Diệp Thần Phi đâu!" 

Phùng Hạ kích động nói, nhắc đến Diệp Thần Phi thì vừa giận dữ lại vô cùng sợ hãi. 

"Ông từng gặp hắn?", nàng có vẻ hơi kinh ngạc. 

"Đương nhiên rồi". 

Phùng Hạ nhỏ giọng nói: "Ta từng làm buôn bán ở thành Vân Tiêu". 

"Sau khi Diệp Thần Phi kia thống nhất thành Vân Tiêu lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, chỉ dùng một linh thạch hạ phẩm đã cưỡng ép mua đứt tài sản hơn trăm tỷ của ta, còn đuổi ta ra ngoài! 

"Hắn đều làm thế với tất cả mọi người!" 

Người trước mặt vẫn lẳng lặng đứng thẳng chẳng nói câu nào. 

Ánh mắt Phùng Hạ đổi tới đổi lui rồi bỗng nhiên quỳ lên trước nói: "Ta nói cho cô biết, Diệp Thần Phi kia chính là một con ác quỷ! Hợp tác với hắn chắc chắn sẽ chẳng có chỗ tốt gì!" 

"Dù ngươi có vì hắn mà chinh phục thiên hạ thì chắc chắn tương lai cũng sẽ rơi vào một kết cục thảm thiết!" 

"Cô, bạn cô hay thuộc hạ của cô rất có khả năng sẽ không giữ nổi Kim Đan của mình!" 

"Ta chính là một ví dụ rõ ràng!" 

Ông ta cố gắng khuyên nhủ với vẻ hết sức chân thành, quả thật khiến người nghe rớt nước mắt, sẽ phải nghĩ rằng rốt cuộc thì tên Diệp Thần Phi kia phải là một người tàn nhẫn cơ nào! 

"Xem ra, ông cũng đã nói như vậy với những người chống đối Thiên Loan Điện và chống đối nhà họ Diệp?", cô gái trước mặt bỗng nhiên mở miệng nói. 

Phùng Hạ sửng sốt rồi cúi đầu nặng nề nói: "Những gì ta nói đều là sự thật!" 

"Cô có thể không để trong lòng, nhưng đến lúc đó bị Diệp Thần Phi kia tá ma giết lừa thì cũng đừng hối hận!" 

Tiếng gió càng lúc càng lớn. 

Cô gái bỗng dưng cười. 

"Ông có biết ta là ai không?", nàng hỏi. 

Phùng Hạ gật đầu: "Biết, cô là điện chủ vĩ đại của Thiên Loan Điện, là một truyền kỳ không địch thủ mấy năm gần đây!" 

Cô gái khẽ lắc đầu. 

"Ta tên Diệp Hoàng, là con gái của Diệp Thần Phi!" 

"Ta nghĩ rằng chắc cha sẽ không làm ra cái việc tá ma giết lừa ấy đối với mình đâu nhỉ?" 

Phùng Hạ bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mặt trời lúc sáng lúc tối song lúc này cuối cùng ông ta cũng thấy rõ được gương mặt nàng. 

Một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành! 

Nhưng nó lại khiến ông ta rét run. 

Ánh kiếm lóe lên. 

Một cái đầu chợt bay lên không. 

Diệp Hoang thu kiếm đứng thẳng, ở trước mặt nàng, tu sĩ Kim Đan đã giống y như một con kiến. 

G iết chết ông ta cũng chẳng cần tốn bao nhiêu công sức. 

Tự mình đến chẳng qua là vì Phùng Hạ là nhân vật nòng cốt trong lực lượng chống đối ở thành Lâm Giang thôi. 

Nhưng không ngờ ông ta lại có gút mắc sâu xa với cha. 

Nàng nhìn bầu trời đằng xa, năm luồng sáng nhỏ có màu sắc rực rỡ giống như một đóa hoa đang hé nở xuất hiện giữa trán lóe lên quầng sáng mỏng manh. 

Đó là ánh nắng rực rỡ mà nàng đã bắt được ở trên chín tầng trời. 

Mỗi một luồng đều đại biểu cho một loại kiếm ý cực mạnh trên đời này. 

Mấy năm qua, hễ là người từng gặp mấy luồng kiếm ý đó thì không một ai có thể sống sót. 

"Cha, giờ người đang ở nơi nào?" 

"Phải chẳng vẫn đang dõi theo con..." 

Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Diệp Hoàng lộ ra vẻ nhớ nhung. 

Nàng tin rằng cha vẫn đang chú ý đến mình, dù cho cả hai cách xa nhau cả mấy ngàn cây số thì người cũng có thể làm được điều đó. 

Từ sự trưởng thành trong mấy năm nay, cứ hết kẻ mạnh này đến kẻ mạnh khác ngã xuống dưới chân nàng. Song Diệp Hoàng lại biết cha mình mạnh đến mức nào.