Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 154




Tổng bộ Thiên Tiên Hội. 

Trong căn phòng tầng cao nhất, năm thân ảnh ngồi cùng nhau, dường như đang đợi gì đó. 

“Tiên chủ bỗng nhiên cuống cuồng gọi chúng ta tới làm gì?” 

“Ta còn vừa chuẩn bị đi tìm người của bang Chiến Thần đánh nhau!” 

Trong đó, một người đàn ông vạm vỡ vóc dáng khổng lồ gân giọng nói. 

Hắn ta tên Cuồng Đại Lực, là hùng chủ thứ năm, cũng được người ta gọi là Cuồng chủ. 

Cái tên này là do hắn ta tự đổi, nguyên nhân chính là thú linh mà hắn ta dung hợp là một loại yêu thú dị thường cường đạo lại nóng nảy, cuồng bạo hống hách. 

Bản thân Cuồng Đại Lực cũng là một chiến sĩ thú linh cấp tám đỉnh phong. 

“Lục Minh, tiểu tử ngươi biết không?” 

Cuồng Đại Lực nhìn về phía thanh niên trông rất gầy yếu. 

Thanh niên này chính là hùng chủ thứ tư, được gọi là Tai chủ. 

Hắn ta là một pháp sư thiên mệnh cấp chín mạnh mẽ, số mệnh tai họa, hắn ta đi đến đâu đều suy tàn. 

“Ta nào biết, chuyện này không phải ngươi nên đi hỏi Lang chủ sao?” 

Lục Minh đưa ánh mắt nhìn về phía Sói Nữ. 

Sói Nữ nhún vai: “Ta cũng nhận được tin khẩn nên tới thôi”. 

Nói xong nàng ta đưa mắt nhìn lão Thất bên cạnh, lão Thất cũng lắc đầu. 

Lại nhìn về phía Phú Quý, tên nhãi này không biết lấy đâu ra một tổ ong lớn, đang gặm nhấm từng miếng. 

Được rồi, hỏi nó cũng vô ích. 

Chỉ có điều, trong lòng Sói Nữ ngược lại có chút suy đoán. 

Thời gian năm năm đã đến rồi. 

Bỗng nhiên, một thân ảnh từ hư không hạ xuống, ngồi ở trên bàn cao nhất. 

“Tiên chủ!” 

Mấy người liền vội vàng đứng dậy. 

Diệp Hiểu Hiểu phất tay nói: “Hôm nay gọi các ngươi đến cũng chỉ có một chuyện”. 

“Ta phải về Cao Lĩnh Nam Phương, có ai muốn theo ta thì cùng đi”. 

Cô bé nói thẳng. 

Sói Nữ cúi đầu, dường như có suy nghĩ, Phú Quý vẫn gặm nhấm tổ ong của mình. 

Hai người Cuồng Đại Lực và Lục Minh đều ngẩn ra. 

Chỉ có lão Thất giống như đã lường trước chuyện này, hắn ta khom người nói: “Tiên chủ đi đâu ta đi theo đó”. 

“Được, một người”. 

Diệp Hiểu Hiểu chìa ngón tay ra, sau đó chuyển hướng sang Sói Nữ: “Sói tỷ, tỷ thì sao?” 

Sói Nữ nhoẻn miệng cười. 

“Ta sẽ luôn ở bên cạnh muội, hơn nữa ta vốn muốn đi phương nam từ lâu rồi”. 

Diệp Hiểu Hiểu gật đầu, sau đó nhìn về phía Phú Quý: “Hùng Nhị, hai ngày tới thu dọn đồ, chúng ta đi xa”. 

“Ồ”. 

Phú Quý nháy mắt, lại chuyên tâm làm việc của mình. 

Mà lúc này, hai người khác đã ngây ra. 

Quyết định này quá đột ngột! Hơn nữa các ngươi quyết định nhanh quá! 

“Tiên chủ”. 

Lục Minh ho khan hai tiếng rồi nói: “Tiên chủ, sao đột nhiên phải đi Cao Lĩnh Nam Phương?” 

“Bởi vì nhà ta ở bên đó”. 

Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu nhảy từ trên bàn xuống, nói: “Lần này ta cho các ngươi tự do lựa chọn, nếu không muốn rời khỏi Vĩnh Đông thì cứ ở lại”. 

“Nếu muốn đi cùng ta, đến phương nam bắt đầu sự nghiệp thì thu dọn đồ đạc, mấy ngày nữa xuất phát”. 

“Ầm!” 

Một quyền nặng nề nện xuống bàn. 

Cuồng Đại Đức trợn trừng hai mắt, lớn tiếng nói: “Vĩnh Đông không tính là gì, nhưng chúng ta cứ như vậy buông tha Thiên Tiên Hội sao!” 

Lục Minh cũng gật đầu, dù sao thì Thiên Tiên Hội là tâm huyết của đám người họ. 

“Aiz”. 

Diệp Hiểu Hiểu tựa vào bàn, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Ta biết”. 

“Nhưng các ngươi có từng nghĩ ở Vĩnh Đông này, Thiên Tiên Hội còn có không gian tiến bộ sao?” 

Những lời này khiến mấy người đều im lăng. 

Phải, bang Chiến Thần mạnh nhất hoàng thành bây giờ đã bị họ giẫm dưới chân. 

Tiếp tục nữa chỉ còn mưu cầu địa vị hoàng thất. 

Nhưng điều này sao có thể? 

Một lát sau, Diệp Hiểu Hiểu lại mở miệng nói: “Thiên Tiên Hội chỉ cần có chúng ta ở đây, vĩnh viễn sẽ tồn tại”. 

“Thế giới Cao Lĩnh Nam Phương rất lớn, rất đặc sắc, cường giả dày đặc như sao, khắp nơi đều có”. 

“Ta thừa nhận, chủ yếu là ta muốn về nhà”. 

“Nhưng ngay cả khi không có chuyện này, ta cũng sẽ không rụt cổ ở Vĩnh Đông, thế giới lớn của phương nam mới là võ đài chân chính của chúng ta”. 

Diệp Hiểu Hiểu nói xong, hai người im lặng hồi lâu. 

Thật ra bọn họ cũng còn trẻ, trong lồ ng ngực đều có hoài bão nơi trời cao biển rộng. 

Chôn vùi trong nước Vĩnh Đông xưng vương xưng bá, tuyệt đối không phải lựa chọn cho tương lai bọn họ. 

Hồi lâu, Lục Minh nói: “Ngài nói đúng, Thiên Tiên Hội của chúng ta đúng là nên leo tới võ đài lớn hơn”. 

“Nhưng thời gian này cũng hơi vội chút, rất nhiều chuyện đều không kịp bố trí ổn thỏa”. 

“Ví dụ như chúng ta đến phương nan, phải mang bao nhiêu người, và mang những ai đi?” 

Diệp Hiểu Hiểu xua tay nói: “Ta nghĩ xong rồi”. 

“Tin tức này đã nói với những người ban đầu đã dốc sức làm với chúng ta, muốn ở thì ở, muốn đi thì đi”. 

Lục Minh cau mày: “Nhưng nếu tầng lớp cấp cao đều đi hết, Thiên Tiên Hội ở đây e rằng sẽ lập tức sụp đổ”. 

Thiên Tiên Hội còn quá trẻ, bây giờ cũng chỉ dựa vào thực lực cường đại của tầng cấp cao một tay dựng lên. 

Nếu bọn họ đều đi, đoán chắc chưa đến mấy ngày sẽ giải tán, hoặc là bị những bang hội khác nuốt hết. 

Nhưng Diệp Hiểu Hiểu nói: “Trước khi đi, ta sẽ chào hỏi hoàng đế Vĩnh Đông, đảm bảo Thiên Tiên Hội tồn tại”. 

Nội tâm Lục Minh khẽ kinh hãi. 

Ngoại giới đã sớm suy đoán, tiên chủ và hoàng thất Vĩnh Đông có mối quan hệ tâm đầu ý hợp. 

Nhưng bây giờ xem ra có lẽ thân phận của tiên chủ còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng.