Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 153




Mấy năm nay, mỗi lần suy diễn một giai đoạn, hắn đều sẽ thông qua quy luật thiên đạo, trực tiếp truyền vào trong ý thức mấy người. 

Hơn nữa sẽ thỉnh thoảng kiểm tra một lần, để xem có xuất hiện vấn đề nhỏ nhặt không đáng kể hay không. 

Năm năm trôi qua, bọn họ cũng không khiến Diệp Thần Phi thất vọng, về cơ bản cũng đã đến Thiên Mệnh đỉnh phong, cũng chính là Hóa Thần đỉnh phong, người siêu phàm cấp tám của nước Vĩnh Đông. 

Bốn người tu tập Nguyên Thủy Công, hơn nữa phối hợp Tru Tiên Kiếm Trận, thậm chí có thể tùy ý săn giết tu sĩ Hợp Thể Kỳ. 

Những năm gần đầy là một trong những trợ thủ mạnh nhất dưới tay Diệp Hoàng. 

“Aiz”. 

Diệp Thần Phi bỗng nhiên khẽ thở dài một cái. 

“Cũng đến lúc nên về rồi”. 

Tính toán thời gian, từ lúc rời khỏi thành Vân Tiêu đã qua khoảng sáu năm rồi. 

Cũng không biết thành Vân Tiêu bây giờ, còn có đám Diệp Hoàng rốt cuộc ra sao rồi. 

Suy nghĩ một chút, Diệp Thần Phi đứng dậy. 

“Lão gia, ngài xuất quan rồi!” 

Lúc này, một cô gái dáng người nhanh nhẹn, mặt mày thanh tú đi lên trước, hai tay bắt chéo đứng trước mặt Diệp Thần Phi. 

Chính là Cốc U Lan. 

Năm năm qua, về cơ bản Cốc U Lan vẫn luôn ở trong Tiểu Thế Giới, làm một vài việc vặt bên cạnh Diệp Thần Phi. 

Nhưng nhiệm vụ chủ yếu nhất vẫn là nấu ăn. 

Cách mấy ngày, đám Vũ Hồng và Hiểu Hiểu đều sẽ đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cung cấp cho Cốc U Lan. 

Đương nhiên, Diệp Thần Phi thì đảm nhiệm vai phán định tài nấu nướng. 

Mấy năm nay, các loại nguyên liệu nấu ăn đắt tiền đã khiến tài nấu nướng của Cốc U Lan đã đạt đến đỉnh cao. 

Hơn nữa ở bên cạnh Diệp Thần Phi, tu vi của cô bé cũng có tiến bộ, thành công đột phá đến cảnh giới Hóa Thần. 

Một tay đao pháp, ngay cả Vũ Hồng cũng cảm thán không dứt. 

Có lẽ đây chính là ý muốn của Cốc Vạn Tâm lúc ấy khi đưa cô bé đi. 

Diệp Thần Phi ừ một tiếng, xoay người liền đến một mảng khóm cây thấp bé nhưng rậm rạp. 

Tháp Khởi Nguyên giống như loại kiến trúc phế thải, vẫn rất bắt mắt. 

Nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự phát triển mạnh mẽ của mầm cây Vỡ Lòng. 

Hơn mười ngàn khóm cây giống đã từ dưới đất chui lên, trong trời đất này tản ra ý vị không tầm thường. 

Diệp Thần Phi đã sớm phát hiện ra, bản thân cây Vỡ Lòng có thay đổi hoàn cảnh, tác dụng thần kỳ niệm chú vạn vật. 

Nếu thế giới này không có gặp lần đại kiếp đó, linh thiên đạo đầy đủ, dưới tác dụng của cây Vỡ Lòng, e rằng đã sớm bước vào tiến hóa đến mức không thể tưởng tượng nổi. 

Có lẽ nói không chừng trở thành một tiên giới khác. 

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ vẫn là lọc sạch những Thần Ma còn sót lại không thuộc về thế giới này. 

Diệp Thần Phi kiểm tra tình trạng sinh trưởng của bọn họ, chắc không bao lâu nữa có thể trổ mã thành một thân thể chân chính, có thể di chuyển đến các nơi trên thế giới. 

“Hiểu Hiểu đâu?” 

Diệp Thần Phi hỏi. 

“Hôm nay tiểu thư đến bí cảnh Hắc Sát, lúc này chắc đã về rồi”, Cốc U Lan nói. 

“Cháu ở đây!” 

Đột nhiên, một âm thanh truyền tới. 

Ngay sau đó, Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, rơi xuống bên cạnh Diệp Thần Phi. 

Cô bé bây giờ đã vào Mộng Hư giới, không cần mở ra giới môn nữa. 

“Hì hì”. 

Cô bé cười một tiếng, sau đó nhìn cây non Vỡ Lòng xanh um tươi tốt, nói: “Đại bá, chúng ta… có thể quay về hay không?” 

“Nhớ nhà?”, Diệp Thần Phi nói. 

Diệp Hiểu Hiểu gật đầu. 

“Từ trước đến giờ cháu chưa từng xa nhà lâu như vậy, không biết cha mẹ thế nào rồi”. 

“Còn có các tỷ tỷ, không biết đã thay đổi ra sao rồi”. 

Diệp Thần Phi cười nói: “Cháu không sợ sau khi quay về bị họ hành hạ sao?” 

“Không đâu”. 

Diệp Hiểu Hiểu ôm cánh tay Diệp Thần Phi, chìa ngón tay khác ra, vẽ một bong bóng màu sắc trên không trung, sau đó đâm nó “phụt” một cái. 

“Cháu vô cùng tin tưởng thực lực bây giờ của mình”. 

Diệp Thần Phi dừng một chút, hỏi: “Hoàn thành nhiệm vụ rồi?” 

Diệp Hiểu Hiểu búng tay. 

“Chắc chắn”. 

“Đại ca Vũ Hồng… cũng không phải đối thủ của cháu nữa”. 

Diệp Thần Phi nhíu mày. 

Cô gái nhỏ này, cố gắng năm năm, cuối cùng đã đánh bại được mục tiêu hắn định ra khi ấy. 

Sau khi quay về cũng không có khoe khoang trước mặt hắn đầu tiên. 

Xem ra, mặc dù nhìn bên ngoài cô bé thay đổi không nhiều, nhưng sâu trong nội tâm cuối cùng vẫn trưởng thành. 

“Thiên Tiên Hội của cháu làm tốt lắm, tuyệt vời sống động”, Diệp Thần Phi nói. 

“Tùy tiện chơi chút thôi”, Diệp Hiểu Hiểu cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân. 

Diệp Thần Phi cười xoa đầu cô bé: “Đi thu xếp ổn thỏa chút, có người không buông được thì dẫn theo, mấy ngày nữa chúng ta cùng quay về thành Vân Tiêu”. 

Diệp Hiểu Hiểu nhất thời ngạc nhiên mừng rỡ, ngẩng đầu hỏi: “Có thật không?” 

Diệp Thần Phi gật đầu. 

“Đại bá thật tốt!”, Diệp Hiểu Hiểu chìa cánh tay, ôm thật chặt Diệp Thần Phi. 

Một lát sau, cô bé buông tay, nhảy một cái về phía sau, biến mất trong hư không. 

Chỉ còn lại giọng nói cô bé vang vọng trong Tiểu Thế Giới. 

“Vậy để ta mang thêm nhiều trợ thủ, về nhà cùng nhau trồng cây!”