Độc Tôn Tam Giới

Chương 863: Bày trận thành công




Cái này để cho ngoại giới xôn xao, bởi vì thời điểm Giang Trần vừa tới, những tùy tùng này, mạnh nhất cũng không quá đáng là Địa Linh cảnh mà thôi.

Hôm nay, vậy mà ra hai Nguyên cảnh, những người khác đều là Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong.


Trong thời gian thật ngắn, vậy mà xuất hiện biến hóa thần kỳ như thế, làm cho toàn bộ Đan Càn Cung đã kinh ngạc, lại tràn đầy áp lực cùng động lực.

Người từ 16 quốc đến, thiên phú võ đạo cũng đáng sợ như vậy, đệ tử Đan Càng Cung bọn hắn, còn có lý do gì lười biếng?

Không thể không nói, Giang Trần xuất hiện, ngược lại mang đến cho Đan Càn Cung tác dụng xúc tiến không tưởng được, làm cho trẻ tuổi của Đan Càn Cung, tu luyện càng thêm gấp gáp, càng có động lực.

Thời điểm cách Huyễn Ba Sơn đan đấu một tháng, Giang Trần rốt cục hoàn thành bố trí Cửu Môn Phần Thiên Trận.

Trận pháp vừa thành, Giang Trần cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Trận pháp này, ở hắn tỉ mỉ bố trí, chí ít có năm sáu thành uy lực, một khi thúc dục, đủ ngăn cường giả Thiên Thánh ở ngoài trận pháp.

Giang Trần luyện chế ra năm miếng ngọc giản trận pháp.

Trong đó một miếng cho Diệp Trọng Lâu, một miếng cho Câu Ngọc, một miếng cho Tiết Đồng, một miếng cho Hoàng Nhi, một miếng chính mình giữ lại.

Diệp Trọng Lâu, Câu Ngọc cùng Tiết Đồng, đều là người một nhà, tự nhiên không cần lo lắng.

Hoàng Nhi tiếp ngọc giản trận pháp của Giang Trần, khẽ cười nói:

- Giang công tử tín nhiệm Hoàng Nhi như vậy, Hoàng Nhi chắc chắn thay Giang công tử coi chừng trận pháp này.

Hoàng Nhi ở chỗ này, mỗi ngày ru rú trong nhà, ngẫu nhiên cùng Câu Ngọc, Ôn Tử Kỳ lui tới, sinh hoạt cực kỳ đơn giản, lại cực kỳ thích ý, tâm tình thật tốt.

Cho nên, ở sâu trong nội tâm nàng, sớm xem nơi đây trở thành nửa cái nhà, trở thành gia viên đáng giá nàng thủ hộ rồi.

- Hoàng Nhi tiểu thư, Mộc Linh tuyền kia, mỗi tháng ngươi đi tẩy lễ một lần, đối với ngươi có chỗ tốt. Chỉ là Mộc Linh tuyền kia, liên quan trọng đại, không thể bạo lộ. Cho nên, ta mới hao phí tâm huyết lớn như vậy, bố trí một cái trận pháp, đem vòng trong sơn môn nhét vào trong trận pháp phòng ngự.

Hoàng Nhi thanh hầu kiều chuyển:

- Giang công tử đại tài, trận pháp này nhất định bất phàm.

Giang Trần cười hắc hắc:

- Đều là tiểu đả tiểu nháo, lúc gặp phải nguy cơ, có thể khởi động trận pháp. Bình thường, ngược lại cũng không sao.

- Hoàng Nhi cô nương, nhớ rõ mỗi tháng đi tẩy lễ một lần, đương nhiên, nếu như ngươi ưa thích, không có việc gì liền đi, cũng không ngại.

- Đa tạ Giang công tử hào phóng ưu ái, Hoàng Nhi khắc sâu trong lòng.

Hoàng Nhi đích xác là cảm động, mình cố ý làm khuôn mặt xấu xí như vậy, vốn không muốn dùng tướng mạo sẵn có bày ra, hôm nay ngẫm lại, hành động này ngược lại là có chút dư thừa.

Giang Trần rộng rãi, bởi vì Thuấn lão phó thác, liền đem hết toàn lực chiếu cố, ngay cả Mộc Linh tuyền là Tiên Thiên Linh Địa, cũng không kiêng kị nàng, mặc nàng sử dụng, không bởi vì khuôn mặt nàng xấu xí, liền vắng vẻ nàng, bỏ qua nàng.

Có thể thấy được, Giang Trần thực sự không phải là một nam tử trông mặt mà bắt hình dong.

Hiện tại ngẫm lại, Hoàng Nhi cảm thấy lúc trước mình che dấu dung mạo mà xấu hổ. Mình vốn cũng không phải nữ tử sĩ diện cãi láo, lại bởi vì nghĩ sai mà hỏng hết, dịch dung ra bộ dạng này làm trò hề, hôm nay lại có chút không biết nên như thế nào xong việc.

- Ai, thuận theo tự nhiên a. Chỉ là tất cả mọi người thành thật đối đãi ta, ta làm như vậy, lại có chút xin lỗi bọn hắn rồi.

Hoàng Nhi nhìn bóng lưng Giang Trần rời đi, trong lòng cũng hơi có chút nhu sóng nhẹ nhàng nhộn nhạo.

Không biết tại sao, cùng Giang Trần tiếp xúc, Hoàng Nhi cảm thấy tâm tình rất buông lỏng, không như năm đó ở cố thổ, đối mặt nam tử trẻ tuổi, trong nội tâm luôn luôn có mâu thuẫn.

Cuối cùng, những người trẻ tuổi ở cố thổ kia, tuy kiệt xuất, tuy ưu tú, nhưng tổng có chút tận lực, có chút trang, để cho người rất khó sinh ra cảm giác thân cận.

Mà Giang Trần này, thoải mái, quang minh lỗi lạc, cũng không hiệp ân báo đáp, cũng không trông mặt mà bắt hình dong, càng không ở trước mặt nàng cố ý giả trang phong nhã, giả trang tiêu sái gì.

Dàn xếp tốt sự tình ở trong động phủ rồi, nội tâm Giang Trần cũng thiếu đi một tí lo lắng.

Một ngày này, Đan Trì cung chủ phát tới một đạo Truyền Âm Phù, bảo hắn đi Đan Trì biệt viện một chuyến.

Đan Trì cung chủ đối với hắn có ơn tri ngộ, Giang Trần tự nhiên sẽ không lãnh đạm, lập tức đứng dậy, đi tới Đan Trì biệt viện.

- Giang Trần, những ngày này, ngươi rất bận a. Hảo tiểu tử, thoạt nhìn, tựa hồ ngươi sắp đột phá Nguyên cảnh ngũ trọng rồi.

Đan Trì liếc liền nhìn ra, Giang Trần rõ ràng là Nguyên cảnh tứ trọng đỉnh phong.

- Tranh thủ trước Huyễn Ba Sơn đan đấu, đột phá Nguyên cảnh ngũ trọng.

Giang Trần ở trước mặt Đan Trì cung chủ, cũng không ngụy trang cái gì.

- Yêu nghiệt, yêu nghiệt a.

Đan Trì cung chủ thở dài:

- Ở trước mặt ngươi, tốc độ tu luyện của ta năm đó, hoàn toàn không có cảm giác về sự ưu việt rồi. Năm đó ta từ Nguyên cảnh nhất trọng, đến Nguyên cảnh ngũ trọng, tốt xấu cũng bỏ ra hai năm thời gian. Ngươi ngược lại tốt, một năm cũng không tới. Ta dám nói, mặc dù là thiên tài Thượng Bát Vực, cũng không quá đáng là như thế.

Giang Trần cười nói:

- Nói đến nói đi, vẫn là tài nguyên của Đan Càn Cung tốt. Đây là dính quang của cung chủ ngươi. Nếu như ngươi không dẫn ta tới Đan Càn Cung, ta sao có nhiều tài nguyên như vậy?

Rất nhiều rất nhiều Bồi Nguyên Đan, Giang Trần phục dụng xuống, đích thật là phát huy tác dụng lớn.

- Ít nói nhãm đi, Bồi Nguyên Đan có thể xúc tiến tu luyện võ đạo, nhưng tuyệt không có khả năng yêu nghiệt như vậy. Chính ngươi khẳng định có kỳ ngộ khác, mà thôi, những cái này ta không truy vấn. Lần này ta gọi ngươi tới, là muốn hỏi ngươi, lúc trước Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu kia của ngươi, là từ chỗ nào được đến?

Đan Trì cung chủ cười ha hả hỏi.

- Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu?

Giang Trần giật mình, bất quá vẫn chi tiết nói:

- Năm đó khi ta còn bé, từng được dị nhân truyền thụ, cũng học một tí bàng môn tả đạo. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, là lúc ấy học được.

- A, có biết luyện chế không?

Ngữ khí của Đan Trì hơi động.

- Biết.

Giang Trần cũng không phủ nhận.

Luyện chế Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, cũng không phải sự tình khó khăn gì. Nhất là lấy tu vi hiện tại của hắn, có thể nói là dễ như trở bàn tay, căn bản không phí khí lực gì.

Tại Thiên Quế Vương Quốc, đó là tài nguyên có hạn, thực lực có hạn.

Hiện tại tới Đan Càn Cung, Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, hắn cũng có chút chướng mắt rồi.

- Tốt, thật tốt quá. Giang Trần, Vạn Tượng Cương Vực, rượu phong rất thịnh. Đan Càn Cung ta dùng đan đạo lập tông, lại một mực không có lấy được rượu ra tay. Phương diện này, thật ra khiến Tiêu Dao Tông lấy đi danh tiếng. Ta nghĩ Huyễn Ba Sơn đan đấu kia gần tới, nếu có thể làm ra Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, tất có thể chèn ép khí diễm của Tiêu Dao Tông thoáng một phát. Tiêu Dao Tông này, ở phương diện đan đấu, vẫn là đối thủ lớn nhất của Đan Càn Cung ta.

Giang Trần cười cười, lập tức minh bạch ý đồ của Đan Trì cung chủ.