Độc Tôn Tam Giới

Chương 3422: Tà Ảnh lão tổ




Cửu Dương Thiên Tông trừ tông chủ ở lại ra, toàn bộ nhân mã đều phụng mệnh rời khỏi khu vực phía bắc, ít nhất cũng phải rời xa ba ngàn dặm.

Đây cũng là Giang Trần tự mình hạ mệnh lệnh, không ai dám can đảm cãi lời. Đây không phải là trò đùa, mà là đại chiến phục ma, hơn nữa nhìn bộ dáng nghiêm túc của Giang Trần thiếu chủ, lần này đối tượng phục ma, hiển nhiên không phải là ma đầu bình thường.

- Hạ lão ca, ngươi âm thầm ẩn nấp, tứ đại chân linh thủ hộ hư không, ta tới phụ trách tìm kiếm.

Mọi người nghe Giang Trần nói phụ trách tìm kiếm, cũng hơi có chút hiếu kỳ nói.

Nhưng mà, Hạ Thiên Trạch lại biết, Giang Trần có Đại Lưu ly quang trản kia, quang măng bắn tứ phương, chỉ cần có tung tích ma tộc, Đại Lưu Ly quang trản này lập tức có thể tập trung vào đối phương.

Quan trọng nhất chính là phạm vi chiếu rọi của Đại Lưu ly quang trản thật lớn, một khi thi triển, bao trùm ngàn dặm. Dù là hiện tại Giang Trần còn chưa hoàn toàn luyện hóa, bao trù trên mười dặm, trên trăm dặm hoàn toàn không thành vấn đề.

Theo như diện tích này tính toán, tìm kiếm khu vực phía bắc này, tiêu tốn mười ngày nửa tháng, đủ để tìm kiếm qua lại ba vòng.

Đại Lưu ly quang trản được Giang Trần giấu ở trán, cùng với Thiên Mục thần đồng và Tà Ác kim nhãn của hắn thoạt nhìn dường như dung hợp vào làm một thể.

Khiến cho người ta nhìn qua lại cho rằng Giang Trần thi triển đồng thuật tìm kiếm.

Chỉ là rốt cuộc đồng thuật nào lợi hại như vậy, có thể tìm kiếm, soi sọi phạm vi rộng lớn như vậy, hơn nữa quang mang này huyễn lệ, lại khiến cho người khác dễ chú ý như vậy?

Một ngày qua đi, không có thu hoạch.

Hai ngày qua đi, còn chưa có thu hoạch.

Ngọc Diện thần ma kia luôn chanh chua nói móc:

- Mò kim đáy bể, còn làm không biết mệt. Giang Trần, chờ ngươi trở về, nếu như may mắn mà nói, ngươi còn có bảo vệ thi thể người nhà ngươi. Nếu như tâm tình của lão tổ nhà ta không tốt, sau khi thoải mái, ngay cả thi thể ngươi cũng không nhận được.

Biểu lộ Giang Trần thủy chung lạnh nhạt, lúc này hắn đột nhiên trợn mắt nhìn qua Ngọc Diện thần ma:

- Ta nghe nói Ma tộc các ngươi có một loại thủ đoạn, gọi là Vạn Ma phệ tâm, loại cực hình này không biết ngươi đã thử qua tư vị nó chưa? Ta ở đây có một thủ đoạn không sai biệt lắm với Vạn ma phệ tâm này, ngươi đã rảnh rỗi, lại không sợ chết như vậy, còn không bằng nếm thử thủ đoạn một chút đi.

Sắc mặt Ngọc Diện thần ma lập tức biến sắc, cực hình Vạn ma phệ tâm tuyệt đối là cực hình bài danh top ba trong ma tộc.

Giang Trần đứng dậy, Ngọc Diện thần ma kia lập tức xám ngoét mặt.

Giang Trần cười ha hả, giống như đột nhiên có linh cảm, phiêu nhiên đi ra ngoài:

- Tất cả mọi người chuẩn bị cho tốt, chuẩn bị chiến đấu.

Nghe Giang Trần truyền lệnh, tất cả mọi người đều phấn chấn tinh thần.

Rốt cuộc cũng tìm ra Tà Ảnh lão tổ kia hay sao?

Giờ phút này, trên một hạp cốc gần Thiên Long phái, Giang Trần nói với tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc bên người:

- tám ngươi các ngươi đi tới hai bên hạp cốc này san bằng cho ta.

Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc sau khi đầu nhập vào Giang Trần, thực lực cũng tăng lên rất lớn. Hiện tại đã sớm coi Giang Trần là chủ nhân.

Nghe Giang Trần hiệu lệnh, bọn họ lập tức hành động.

Tám đại tu sĩ liên thủ tàn phá, hai bên hạp cốc rất nhanh đã bị san bằng, không ngừng bị san bằng, không ngừng mở rộng.

- Mang Ngọc Diện thần ma ra thưởng thức đi.

Giang Trần khoai khoái cười cười.

Nhìn hai bên hạp cốc đất đá bắn tứ tung, Ngọc Diện thần ma biết rõ phong ấn đã bại lộ, không thể tránh né.

Ngọc Diện thần ma khàn giọng kêu lên:

- lão tổ, lão tổ, thuộc hạ không có phản bội ngươi. Thủ lãnh nhân tộc quá mức yêu nghiệt, thuộc hạ...

Tứ đại chân linh bao phủ hư không, đã hoàn toàn tập trung vào phiến khu vực này.

Dưới hạp cốc kia đột nhiên xuất hiện một trận run rẩy kịch liệt, cả địa mạch bốn phía hạp cốc giống như cũng run rẩy theo.

Ngay sau đó, một đạo thanh âm khàn khàn vang lên:

- Ngọc Diện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thanh âm này hiển nhiên còn có chút mơ hồ, cũng không biết bên ngoài cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Ngọc Diện thần ma lúc này cũng vô kế khả thi, chỉ có thể nói:

- Lão tổ, người nên cẩn thận, thủ lĩnh nhân tộc mang theo rất nhiều tu sĩ thần đạo, cùng với chân linh thần đạo tới đối phó với lão nhân gia ngài.

Thanh âm khàn khàn kia cản giận nói:

- Bọn họ sao tìm được tới nơi này? Chẳng lẽ ngươi bán đứng bổn tọa?

- Oan uổng a, lão tổ, thuộc hạ không có bán đứng lão tổ ngài. Tên tủ lĩnh nhân tộc này hắn quả thực không phải là người. Hắn.. Hắn...

Ngọc Diện thần ma bỗng nhiên bi ai phát hiện ra, mình không biết nên giải thích thế nào.

- Phế vật, phế vật, một đám phế vật.. Mấy phế vật Thứ Phong kia đâu?

Tà Ảnh lão tổ cũng biết được cường giả đuổi giết tới tận cửa, cũng giận mà không kiềm chế được.

Bây giờ hắn đang trong thời kỳ mấu chốt phá tan phong ấn, cơ hồ lập tức sắp thành công.

Trong lúc mấu chốt này lại mang tới phiền toái lớn.

Giống như Thạch Sát lão tổ, Tà Ảnh lão tổ cũng không quá coi nhân tộc vào đâu. Nhưng mà loại ngạo mạn này cũng phải thành lập từ thực lực đỉnh phong, hơn nữa còn phải thoát khốn, sau khi đạt được tự do thì mới được.

Trong phong ấn, hắn bất quá chỉ là một con chó rơi xuống nước, thực sự không có bao nhiêu tiền vốn cuồng ngạo.

- Ha ha, Tà Ảnh lão tổ, ngươi quan tâm tới mấy người kia làm gì? Trước đó không lâu, ta đã đưa bọn chúng đi xa. Thủ hạ này của ngươi quả thực rất là tri kỷ, giúp chúng ta tìm được địa phương ngươi ẩn cư. Lại nói, quả thực nên cảm tạ hắn một chút. Nhưng mà thượng thiên có đức hiếu sinh, gần đây nhân tộc ta hòa khí, cho Ảnh Ma nhất mạch các ngươi đồng môn gặp mặt nhau, hảo hảo hâm lại thân tình.

Nói xong, Giang Trần vung tay lên, trực tiếp vứt Ngọc Diện thần ma về phía trước. Trực tiếp ném về phía địa phương phong ấn Tà Ảnh lão tổ.

Ngọc Diện thần ma kia buồn bã lên tiếng:

- Lão tổ, nghe ta giải thích, đây là bọn chúng châm ngòi ly gián.

Tà Ảnh lão tổ cười quái dị, nói:

- Hay cho một kế châm ngòi ly gián, chuyện cho tới nước này, ngươi còn sống đã chứng minh ngươi không đủ trung tâm. Bằng không mà nói đám người Thứ Phong đều chết, ngươi lại một mình sống sót?

Không thể không nói, Ma tộc căn bản không có nói đại lý. Bọn họ ăn khớp, bọn họ bá đạo, thậm chí là hoàn toàn không có nói đạo lý.

Tà Ảnh lão tổ căn bản không lưu tình, không quá lâu đã hút sạch Ngọc Diện thần ma.

Hắn vốn cách thời điểm thoát khỏi phong ấn cũng không còn xa. Hấp thụ ma khí của Ngọc Diện thần ma, cũng có trợ giúp với hắn. Thần thức hắn phóng ra ngoài, nhìn Giang Trần ở trên không trung.

- Nhân tộc càng ngày càng không nên thân, một tiểu tử miệng còn hôi sữa lại có thể đứng đầu một tộc. Nhân tộc các ngươi thực sự không còn người để dùng nữa hay sao?

Tà Ảnh lão tổ hiển nhiên còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Giang Trần cười hắc hắc, đối với loại khinh thị này gần đây hắn đều rất ưa thích. Chính như lần trước hắn nói với Thứ Phong thần ma.

Càng khinh thị, hắn càng thích. Bởi vì điều này có thể đồng nghĩa với việc bọn họ có thể thừa cơ hành sự. Ma tộc nếu như sẵn sàng đón địch, ngược lại sẽ khiến cho Giang Trần cảm thấy không thích ứng.

- Tiểu tử, bổn tọa vừa vặn sắp thoát khỏi phong ấn, các ngươi chủ động đưa đồ ăn tới, đây không phải là ý trời sao?

Tà Ảnh lão tổ hú lên một tiếng quái dị, vận dụng ma khí toàn thân, chuẩn bị một hơi phá tan điểm trói buộc cuối cùng của phong ấn.