Độc Tôn Tam Giới

Chương 301: Bái sư? Ta thật sự không có hứng thú 1




Mà Đan Phi, nguyên bản hai mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Giang Trần, bờ môi có chút hấp động, hiển nhiên cũng muốn nhìn xem Giang Trần sẽ đưa ra yêu cầu gì.

Nghe Giang Trần nói như vậy, phương dung tuyệt mỹ kia, cũng hiện lên một tia thất lạc không dễ dàng phát giác.

Giang Trần này, vậy mà không đề cập tới bái sư?

Phải biết rằng, toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc, bao nhiêu người khóc hô hào muốn bái lão gia tử làm sư a. Hôm nay trong giọng nói của lão gia tử, cũng chứa một tia ám chỉ rồi.

Những người ở hiện trường, cơ hồ mỗi người đều nghĩ, Giang Trần có thể đưa ra yêu cầu bái sư hay không.

Thế nhưng mà, Giang Trần không đề cập tới bái sư, mà nói cái gì Long Nha vệ. Ngược lại là Tân Vô Đạo, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt có chút trầm xuống.

- Lão gia tử, ta có hai thuộc hạ, mới tới vương đô, không biết quy củ, bị Long Nha vệ giam giữ. Ngược lại cũng không phải tội quan trọng cỡ nào, nhưng mà Tân Vô Đạo đô thống nói cho ta biết, hai người kia chết chắc rồi. Ta đối với luật pháp Vương Quốc biết không nhiều lắm, không biết ở trong vương đô cưỡi linh cầm, thật sự phạm vào tử tội sao?

Nghe được Giang Trần nói như vậy, Điền Thiệu vội nói:

- Tại vương đô, linh cầm không có đăng ký, là không thể phi hành. Bất quá, cái này cũng không coi là tội lớn. Bị bắt lại, nhiều nhất là nộp tiền phạt, giam ba ngày. Tái phạm, sẽ giam cầm một năm.

Lão gia tử xem như nghe rõ, nhướng mày, đối với Đại vương tử nói:

- Diệp Đại, việc này, ngươi hỏi đến thoáng một phát, dùng tốc độ nhanh nhất, mang người đến.

Trong nội tâm Diệp Đại buồn khổ muốn chết, nhưng lão gia tử đã mở miệng, hắn chẳng lẽ nói không?

Nếu như hắn cường ngạnh nói không, là ngỗ nghịch lão gia tử; nếu như nói mình không can thiệp Long Nha vệ được, cái kia chính là không có năng lực làm việc, quyền uy không đủ, điểm ấy sự tình cũng làm không xong, tất nhiên sẽ để cho lão gia tử xem thường.

- Vô Đạo, mang người đến, lập tức.

Diệp Đại nhịn, đối với Tân Vô Đạo hạ lệnh.

Tân Vô Đạo tức giận đến cơ hồ muốn thổ huyết, hắn bắt lấy Kiều Sơn Kiều Xuyên, thật vất vả bắt được tay cầm của Giang Trần, chuẩn bị coi đây là cơ hội chèn ép Giang Trần, không nghĩ tới, Giang Trần này ở trước mặt lão gia tử thổi gió, đem các loại tính toán của hắn, một lần hành động đánh tan!

Không thể không nói, một câu của lão gia tử, so khuôn vàng thước ngọc gì đều dùng tốt.

Không có bao lâu, Kiều Sơn Kiều Xuyên liền bị mang qua, hai người này hiển nhiên là ở trong Hắc Lao ăn không ít đau khổ, toàn thân có chút chật vật.

Điền Thiệu rất thức thời đứng ra:

- Tứ vương tử, Giang huynh đệ, ta trước đưa Kiều thị huynh đệ trở về.

Sứ mạng của Điền Thiệu hắn, đã coi như hoàn thành. Lúc này cũng nên đứng ra phân ưu cho Giang Trần rồi.

- Tốt, Điền đô thống, vất vả ngươi đi một chuyến.

Diệp Dung gật đầu.

Kiều Sơn Kiều Xuyên cũng biết phạm vào sai, không dám nhìn Giang Trần. Giang Trần đi tới, vỗ vỗ bờ vai của bọn hắn:

- Trở về rồi hãy nói.

Liên tục hai khâu, Đại vương tử Diệp Đại đều thất bại mà về, bị bên Diệp Dung đánh đầy bụi đất, trong lúc nhất thời, hắn cũng mất hết hứng thú.

Hôm nay Kiều thị huynh đệ cũng bị Giang Trần cứu ra, trước kia bọn hắn muốn mượn Kiều thị huynh đệ kích Giang Trần lên sân khấu luận võ, tự nhiên cũng tuyên cáo phá sản.

Nhưng diệu nhất lại là lão gia tử, hắn dứt khoát để cho Đan Phi tuyên bố:

- Yến hội năm nay, không cử hành khâu diễn võ. Tất cả mọi người uống rượu nói chuyện phiếm.

Sau khi tuyên bố, lão gia tử mang theo Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, nắm Phượng Giao Ngũ Dực Thú, thoải mái nhàn nhã rời đi, lưu lại một bầy người trẻ tuổi ở đằng kia trợn mắt há hốc mồm.

Trước kia bọn hắn còn nghĩ ở khâu diễn võ, bày ra thiên phú thoáng một phát, có lẽ còn có thể ở trước mặt lão gia tử, triển lộ tài hoa thoáng một phát, hấp dẫn lão gia tử chú ý?

- Đan Phi tỷ, hôm nay lão gia tử làm sao vậy? Dĩ vãng đều có khâu diễn võ, năm nay, vì cái gì đột nhiên không làm?

Diệp Đại có chút ngoài ý muốn, lần này hắn dẫn theo mấy tùy tùng Tiên cảnh, là có lòng ở khâu diễn võ ra danh tiếng thoáng một phát.

Tuy hai khâu trước kia bị bại mất mặt, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn ôm lấy một ít tâm lý may mắn, hi vọng ở khâu diễn võ thứ ba, tìm được cơ hội phản kích Giang Trần.

Lại không nghĩ rằng, tựa hồ lão gia tử hiểu rõ tâm sự của hắn, trực tiếp hủy bỏ diễn võ.

Nhưng Đan Phi lại cười nhạt nói:

- Lúc lão gia tử xuất hiện, cũng đã thăm dò ra tu vi của mọi người tiến triển, cho nên, diễn võ hay không, đối với lão gia tử mà nói, ý nghĩa không lớn.

Cái ý ở ngoài lời này, hiển nhiên là nói, một năm thời gian này, các ngươi tiến bộ đều không đủ để cho lão gia tử kinh hỉ, khâu diễn võ này, căn bản không có tất yếu.

Lúc ban đầu Diệp lão gia tử xuất hiện, dùng Loạn Tâm Bộ khảo nghiệm mỗi người, ngoại trừ Giang Trần ra, tất cả mọi người tiến triển, kỳ thật đều bị lão gia tử sờ qua ngọn nguồn rồi.

Diệp Đại thấy Đan Phi phản ứng đạm mạc, trong nội tâm lại là một hồi thất lạc.

Ngay cả diễn võ cũng hủy bỏ, lần thọ yến này, Diệp Đại hắn có thể nói là không còn cơ hội lật bàn, thất bại thảm hại.

Tiếp đó, yến hội đơn giản là vui chơi giải trí.

Với tư cách Đại vương tử, Diệp Đại đối với loại vui chơi giải trí này, có thể có bao nhiêu hứng thú?

Hơn nữa trên yến tiệc, tốp năm tốp ba, đều đang thảo luận chuyện ngày hôm nay. Mọi người nhắc tới Giang Trần, đều là mặt mày hớn hở.

Nghiễm nhiên, nhân vật chính trong yến hội, đã thành Giang Trần.

Mặc dù là Tứ vương tử Diệp Dung, tần suất xuất hiện trong lời nói, cũng hơn Đại vương tử hắn rất nhiều.

Dù da mặt Diệp Đại lại dày, ở loại trường hợp này cũng ngồi không yên. Xã giao uống qua một vòng rượu, liền đen mặt đi ra.

Giang Trần vì phối hợp Diệp Dung, tuy cũng rất muốn đi, nhưng bao nhiêu cũng phải cho Diệp Dung chút tràng diện. Đêm nay Diệp Dung thu hoạch rất lớn, nhưng nếu như hiện tại Giang Trần đi, Diệp Dung hắn thu hoạch trực tiếp giảm một nửa.

Yến hội đến khâu cuối cùng, dáng người động nhân của Đan Phi, lại đi tới bên người Giang Trần. Mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, thân thể Đan Phi có chút nghiêng bên tai Giang Trần, quỳnh tị khêu gợi cơ hồ đụng phải vành tai Giang Trần, cặp môi thơm thổi khí như lan:

- Sau khi yến hội kết thúc, lưu thoáng một phát, lão gia tử muốn một mình gặp ngươi.

Ngay khi Giang Trần ngạc nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh nhã của Đan Phi, lộ ra chút mỉm cười, quay người đi ra.

Diệp Dung ngược lại không nghi ngờ gì, vỗ vỗ bả vai Giang Trần nói:

- Huynh đệ, lão gia tử rất ít một mình tiếp kiến người trẻ tuổi, nếu có cơ hội, nhất định phải nắm chặt.

Trước kia Giang Trần không bái sư, ngược lại chỉ cứu hai tùy tùng, kể cả Diệp Dung ở bên trong, đều cảm thấy đáng tiếc.

Giang Trần hoàn toàn có thể trước bái sư, thành quan môn đệ tử của lão gia tử, còn sợ cứu không ra hai tùy tùng?