Độc Tôn Tam Giới

Chương 2867: Lửa giận báo thù (2)




Sau đó Tử Mục trưởng lão trở lại Vĩnh Hằng thánh địa, trong lòng buồn bực không vui, thỉnh thoảng lại nghĩ tới chuyện bị người trẻ tuổi kia vũ nhục, tạo thành tâm ma.

Mà trên giang hồ lại cực lực truyền bá việc này, nâng tên thiên tài của Bách Hoa thần quốc lên cực cao, còn đối với Tử Mục trưởng lão thì hết sức chê bai vô năng, các loại lời nói móc,trào phúng xuất hiện không ngừng, quả thực coi Tử Mục trưởng lão như bùn nhão để dẫm lên.

Đoạn thời gian đó, cả Vạn Uyên đảo, Tử Mục trưởng lão cơ hồ trở thành trò cười của tất cả mọi người. Trở thành đá đặt chân cho tên thiên tài kia quật khởi, trở thành đề tài cười cợt trong tửu lâu, trà điếm.

Tử Mục trưởng lão có tâm ma, vẫn muốn lấy lại danh dự, nhưng mà tên thiên tài kia lại bắn tiếng, nói Tử Mục trưởng lão là bại tướng dưới tay hắn, đời này không có tư cách khiêu chiến hắn nữa.

Tử Mục trưởng lão tâm khí cao ngạo, cũng là cự đầu đan đạo Vĩnh Hằng thần quốc, trải qua nhục nhã, tâm ma bộc phát, trong khi tu luyện tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đảo ngược, bất hạnh mà vẫn lạc.

Chuyện này vẫn là sỉ nhục của Vĩnh Hằng thánh địa.

Cũng bởi vì vậy, Vĩnh Hằng thần quốc và Bách Hoa quốc từ đó về sau kết xuống cừu hận cực lớn. Quan hệ song phương cũng bởi vì chuyện Tử Mục trưởng lão mà lạnh như băng.

Đối với nội bộ Vĩnh Hằng thánh địa mà nói, chuyện Tử Mục trưởng lão càng là mối sỉ nhục cực lớn.

Cho nên cao tầng thánh địa vì nhắc nhở kẻ tới sau không nên quên sỉ nhục, mới có cái nhiệm vụ gọi là lửa giận báo thù này.

Yêu cầu duy nhất của nhiệm vụ này chính là dẫm nát tên thiên tài của Bách Hoa thần quốc kia dưới chân.

Chỉ cần đả bại tên thiên tài của Bách Hoa thần quốc kia một lần thì coi như nhiệm vụ này hoàn thành. Có thể nhận được mười hai vạn điểm cống hiến.

Hơn nữa còn có thể trực tiếp tấn thăng, tiến vào hàng ngũ thập đại trưởng lão thánh địa.

KHông thể không nói Vĩnh Hằng thánh địa đối với nhiệm vụ này vô cùng coi trọng. Đối với phần sỉ nhục của Tử Mục trưởng lão đau đớn không thôi.

Chỉ là đối mặt với đệ nhất thần quốc về đan đạo như Bách Hoa thần quốc, bọn họ cũng không thể làm gì khác hơn.

Nhiệm vụ này cũng chỉ có thể dùng để tự an ủi mình, bọn họ rất rõ ràng, muốn hoàn thành nhiệm vụ này nói dễ vậy sao?

Ít nhất những thiên tài trong tông môn đan đạo, căn bản không có tiềm lực như vậy. Mà lĩnh vực đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa cũng không có nội tình và tiềm lực như vậy.

Cốc Vân Tân than nhẹ một tiếng:

- Thiệu Uyên tiểu hữu, nhiệm vụ này từ khi công bố tới nay, chưa từng có ai thử qua. Cũng không có ai dám can đảm nếm thử. Lựa chọn của ngươi quả thực cần dũng khí rất lớn a.

Cốc Vân Tân chấp chưởng Công Đức điện, đối với nhiệm vụ Chí tôn tự nhiên vô cùng rõ ràng. Lửa giận báo thù này đây là lần đầu tiên bị người ta kích hoạt.

Tử Xa Mân cũng có chút kinh nghi nói:

- Thiệu Uyên, ngươi xác định chọn nhiệm vụ này sao? Tử Mục trưởng lão năm đó, tu vi đan đạo còn vượt qua ta.

Giang Trần cười cười:

- Ta nhìn tới nhìn lui, cảm thấy nhiệm vụ này thân thiết, hơn nữa nói một cách tương đối thì vô cùng thú vị.

Giang Trần thực sự thưởng thức nhiệm vụ này, đầu tiên là nhiệm vụ này thú vị, không có buồn tẻ như nhiệm vụ bình thường. Tiếp theo, đây là nhiệm vụ ở lĩnh vực đan đạo, tự nhiên Giang Trần có cảm giác thân thiết.

Cốc Vân Tân hít sâu một hơi

- Đã xác định, Cốc mỗ sẽ bắt đầu duyệt. Một khi nhiệm vụ được duyệt, tuyệt đối không thể đổi ý. Thiệu Uyên tiểu hữu, ngươi xác định chứ?

- Xác định.

Giang Trần rất là kiên quyết, gật đầu đáp ứng.

Cốc Vân Tân tán thưởng, nói:

- Tốt, rất tốt. Bao nhiêu năm qua nhiệm vụ này không có ai nhận qua. Xem ra lần này sắp có chuyện đặc sắc xảy ra rồi.

Tử Xa Mân cũng thở dài:

- Nhiệm vụ, nếu như có thể hoàn thành, địa vị của Thiệu Uyên ngươi trong đám người trẻ tuổi sẽ không có ai có thể rung chuyển được.

- Quả thực là như vậy. Nhiệm vụ này đối với thánh địa mà nói, có ý nghĩa không bình thường, đây là chỗ mà những nhiệm vụ khác không có cách nào bằng được.

Cốc Vân Tân cũng gật đầu phụ họa.

- Ha ha, vậy thì chọn nó đi.

Trên mặt Giang Trần thủy chung vẫn treo nụ cười thong dong. Trong lòng hắn so với Cốc Vân Tân Tử Xa Mân còn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhiệm vụ này ngay cả Cốc Vân Tân và Tử Xa Mân cũng bị dao động thần trí, nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, đây chỉ là một nhiệm vụ đan đạo bình thường mà thôi.

Nhiệm vụ đã chọn, Cốc trưởng lão, Tử Xa trưởng lão, không biết nhị vị cảm thấy nhiệm vụ này nên chấp hành như thế nào cho thỏa đáng. Là trực tiếp ác chiến? Hay là đi Bách Hoa thần quốc trực tiếp đá quán tốt hơn?

Giang Trần càng quan tâm lựa chọn nào có tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ lớn hơn.

Tử Xa Mân cười khổ nói:

- Thiệu Uyên, ngươi quá nóng vội rồi? Ngươi lựa chọn nhiệm vụ này tốt xấu gì cũng nên hiểu rõ đối thủ một chút chứ? Đối thủ này ngay cả Tử Mục trưởng lão cũng ăn thiệt thòi của hắn, hôm nay đã trải qua mấy thập niên, thanh danh hắn càng lên cao, đã trở thành tông sư đan đạo trong Thập đại thần quốc. Tuổi còn trẻ đã có uy danh đan đạo cực cao. Ngươi không hiểu về hắn, không biết mình biết người, tùy tiện ước chiến, chỉ sợ...

- Ta cũng muốn biết mình biết người, nhưng mà thời gian không cho phép a. Giang Trần cười cười:

- Nhị vị trưởng lão, hay là nhị vị nghĩ thay ta một biện pháp, như thế nào làm cho tiểu tử này thống khoái xuất chiến. Ta coi như thấy, hắn cảm thấy trình độ đan đạo của thánh địa chúng ta không được, căn bản sẽ không ứng chiến.

Đây là chuyện trước mắt Giang Trần lo lắng nhất.

Đối với loại thiên tài thành danh từ khi tuổi còn trẻ, từng bức chết Tử Mục trưởng lão mà nói, có chiến tích này tất sẽ khiến cho hắn cực kỳ coi thường toàn bộ nhân sĩ của Vĩnh Hằng thánh địa.

Nếu như dùng tên tuổi Vĩnh Hằng thánh địa ước chiến tiểu tử này, người ta quả thực chưa đáp ứng xuất chiến. Đứng ở góc độ của đối phương có lẽ sẽ cảm thấy như vậy rất mất thân phận.

Tử Xa Mân và Cốc Vân Tân nhìn lẫn nhau. Nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Hiển nhiên bọn họ cũng nhìn ra, Thiệu Uyên này dường như thực sự nhận nhiệm vụ này.

Chuyện Tử Mục trưởng lão vẫn là đại sỉ nhục của Vĩnh Hằng thánh địa, bất kể là Tử Xa Mân, hay là Cốc Vân Tân, tuổi tác như bọn họ đều từng chứng kiến qua chuyện Tử Mục trưởng lão vì sỉ nhục mà tức giận tới chết.

Cho nên trong lòng bọn họ tự nhiên hy vọng có người có thể đứng ra, dùng cách của kỳ nhân để lấy lại sỉ nhục.

Vì Tử Mục trưởng lão, vì Vĩnh Hằng thánh địa giành lại một hơi này, trả lại hổ thẹn lúc trước.

Thế nhưng mà trước khi Giang Trần xuất hiện, từ trên xuống dưới Vĩnh Hằng thánh địa cho tới bây giờ không ai dám có phần suy nghĩ này. Bởi vì từ trước tới nay bọn họ đều rất rõ ràng, dùng nội tình đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa, cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào xuất hiện loại thiên tài cấp bậc này. Có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.