Độc Tôn Tam Giới

Chương 2732: Phong vân tụ Kỳ tích chi thành (2)




Nói thật, tộc lão đối với cảnh ngộ của Hoàng Nhi rất là đồng tình. Vừa ra đời đã bị nguyền rủa, gặp tình cảnh bi thảm như vậy, quả thực khiến cho rất nhiều người đồng tình.

Nhưng mà vì lợi ích của gia tộc, lại không thể không hi sinh được.

Cho nên cho dù hành động của Hoàng Nhi làm cho tộc lão khó hiểu, bọn hắn cũng không có đi ngăn cản, mà tùy ý để cho Hoàng Nhi làm như vậy. Chỉ cần nàng không làm ra hành động dẫn lửa thiêu thân thì tất cả đều có thể nhân nhượng.

Hoàng Nhi đi tửu quán đương nhiên là không phải uống rượu, nàng muốn nghe ngóng tin tức. Nếu như nói địa phương nào hỗn tạp nhất, nhiều tin tức nhất thì nhất định là tửu quán.

Hoàng Nhi và Giang Trần vào nam ra bắt, cũng trải qua rất nhiều chuyện. CHo nên Hoàng Nhi cũng coi như có chút kinh nghiệm.

Chỉ là ở Kỳ tích chi thành này, hiện tại chủ đề đàm luận của mọi người đều là cổ ngọc. Đi tới đâu mọi người đều thảo luận cổ ngọc.

Về phần Đa Văn thần quốc treo giải thưởng, ở Kỳ tích chi thành, cũng không coi là chuyện lớn tới đâu. Thậm chí so với rất nhiều thông cáo thì thông cáo treo giải thưởng truy sát này còn dán ở nơi hẻo lánh, không ai chú ý tới.

Ở Kỳ tích chi thành, không có gì có thể áp đảo thịnh hội cổ ngọc.

Hoàng Nhi đi qua rất nhiều tửu quán, một chút tin tức đơn giản cũng không thể nào nghe được, chuyện này khiến cho nàng có chút uể oải. Chẳng lẽ mấy tháng qua, chuyện này đã lắng xuống? Không có ai nguyện ý thảo luận tới nó?

Giang Hoàng kia hiện tại ở chỗ nào? Có tới Kỳ tích chi thành hay không?

Hiện tại Hoàng Nhi cũng không dám xác định, Giang Hoàng kia rốt cuộc có phải là Giang Trần hay không. Rốt cuộc dự cảm của nàng có đúng hay không.

Uống hết rượu trong chén, Hoàng Nhi đang chuẩn bị xoay người rời khỏi, chợt nghe thấy câu chuyện của mấy tán tu bàn bên cạnh.

- Ngươi có nghe nói không? Trước đó ở khu hoang dã ngoài Hoàng Oanh cốc đã xuất hiện một hồi dị tượng thiên địa. Về sau có người phân tích, hình như là có Chân long nhất tộc đột phá ở đó.

- Việc này trước đó che dấu rất nhanh. Gần đây dường như có người tung tin ra. Nghe nói đó thực sự là huyết mạch Chân long. Hơn nữa hiện trường còn có long khí chưa tiêu tán.

- Ta cảm thấy liệu đây có phải là tin tức giả hay không? Lam Yên đảo vực từ lúc nào có Chân long? Vô nghĩa.

- Chuyện này cũng khó mà nói được. Vạn nhất là chân long đi ngang qua thì sao?

- Không phải đầu chân long này cũng tới tham dự thịnh hội cổ ngọc đó chứ? Ha ha ha.

Mấy tên tán tu này nói chuyện tới mức cao hứng bừng bừng, thực sự không có để ý tới việc Hoàng Nhi đang lưu ý tới câu chuyện của bọn họ.

Giờ phút này trong lòng Hoàng Nhi hiện lên suy nghĩ:

- Chân long? Vạn Uyên đảo mấy vạn năm qua cũng chưa nghe nói có Chân long xuất hiện qua.

Trong lúc vô tình nghe thấy được đoạn đối thoại này, làm cho trong lòng Hoàng Nhi hưng phấn khó hiểu. Bởi vì nàng đã từng gặp Chân long, ở Khổng Tước thánh sơn, có một đầu Chân long.

Bên người Giang Trần có một đầu Chân long gọi là Long Tiểu Huyền.

- Chân Long, Giang Hoàng...

Trong lòng Hoàng Nhi càng có trực giác khó hiểu, nàng cảm giác, cảm thấy có một loại kinh hỉ đang chậm rãi tiến tới gần nàng.

Có một người, một cái bóng đang ở một nơi héo lánh nào không biết cũng đang tìm kiếm nàng.

Có lẽ là dây đàn vận mệnh đã bắt đầu khích phát ra âm luật mới.

Xuyên qua hải vực mênh mông, Giang Trần rốt cuộc cũng trở lại Lam Yên đảo vực. Lại một lần nữa đi vào Kỳ tích chi thành, hắn phát hiện ra Kỳ tích chi thành này quả nhiên so với trước đó náo nhiệt hơn nhiều.

Còn chưa vào cửa thành đã nghe được tán tu bốn phía cũng đang thảo luận về thịnh hội cổ ngọc lần này.

Giang Trần chỉ cần hơi lưu ý một chút đã thăm dò được một ít tin tức.

- Quả nhiên tin tức của Hoa Minh tương đối linh thông. Lam Yên đảo vực này không ngờ thực sự mời được người thập đại thần quốc tới tham dự thịnh hội cổ ngọc lần này.

Sau khi Giang Trần vào thành, cũng âm thầm kinh ngạc. Rốt cuộc là mặt mũi Lam Yên đảo vực này lớn hay là do mặt mũi của bản thân thịnh hội cổ ngọc.

- Nếu như thế lực lớn trong thập đại thần quốc đều tham dự, Yến gia có tới hay không?

Trong lòng Giang Trần khẽ động, nếu như Yến gia tới, phải chăng Hoàng Nhi cũng tới?

Trong lòng Giang Trần kỳ thực vẫn có chờ mong nhất định. Theo lẽ thường mà nói, Hoàng Nhi có lẽ sẽ không tới. Thế nhưng mà ở sâu trong lòng Giang Trần, hắn có một ý nghĩ, hắn cảm thấy chưa hẳn Hoàng Nhi đã không tới.

- Nếu như Hoàng Nhi nghe được cái tên Giang Hoàng, biết rõ lệnh truy sát của Đa Văn thần quốc, có lẽ nàng sẽ chú ý tới chi tiết này a.

Lúc trước Giang Trần dùng cái tên Giang Hoàng cũng có chút thâm ý. Cũng không thể bạo lộ bản thân mình, mà chỉ có thể đưa ra ám chỉ nhất định.

Giang Trần tin chắc rằng, chỉ cần Hoàng Nhi nghe thấy cái tên này, biết rõ lệnh truy sát này, cho dù nàng không thể kết luận hắn là Giang Trần, cũng nhất định phỏng đoán ra được tám phần.

Điểm ăn ý này Hoàng Nhi tuyệt đối sẽ có.

- Xem ra lần thịnh hội cổ ngọc này quả thực có chút ý tứ.

Giang Trần nghĩ như vậy, không có tận lực đi nghe ngóng gì. Mà hướng về phía khách điếm lúc trước đi tới. Hoa Minh vẫn còn ở trong khách điếm chờ hắn a.

mấy tháng qua đi, không biết tu vi của Hoa Minh hiện tại tiến triển thế nào?

Những ngày qua, Hoa Minh rất ít xuất hiện bên ngoài, lúc nào cũng không quên lời dặn của Giang Trần, rèn luyện tâm tình của bản thân. Không thể không nói, hiệu quả vô cùng rõ rệt.

Khi Giang Trần gặp Hoa Minh, vẻ ngây thơ trên mặt Hoa Minh rõ ràng đã bớt đi rất nhiều. Sự láu cá và lỗ mãng của thiếu niên cũng ít đi rất nhiều.

Tuy rằng còn chưa nói tới trầm ổn, nhưng mà trên người Hoa Minh rõ ràng đã có vài phần khí chất thành thục.

Mà tinh thần phấn chấn và nhuệ khí của thiếu niên trên người hắn thực sự càng thêm nổi bật.

- Sư tôn, người rốt cuộc cũng trở về.

Hoa Minh nhìn thấy Giang Trần cũng mừng rỡ. Trong khoảng thời gian ngày, Hoa Minh giống như vì sao trông mong ánh trăng, trông ngóng sư tôn trở về.

Rốt cuộc cũng đợi tới ngày hôm nay.

- Hoa Minh, xem ra trong khoảng thời gian này con không quên dặn dò của ta. Làm không tệ, tâm tình tăng lên rất nhiều, võ đạo cũng không có chậm chạp. Theo ta thấy, có thời gian mấy năm lắng đọng, con hoàn toàn có thể đền bù việc cất bước muộn hơn mọi người. Thậm chí cất bước sau còn có thể vượt qua. Chỉ là phải xem tâm tình của con có thể tăng lên tới cấp độ đó hay không?

Đối với thiên phú võ đạo của Hoa Minh Giang Trần không có chút nghi ngờ nào. Thứ hắn lo lắng nhất chính là tâm tình của Hoa Minh. Nếu như tâm tình không thay đổi, thiên phú võ đạo dù cho tốt cũng vô dụng.

Huống chi cất bước võ đạo của Hoa Minh vẫn muộn hơn một chút.

Hiện tại xem ra Hoa Minh thoạt nhìn hiển nhiên rất quý trọng cơ hội thay đổi vận mệnh này, cũng không có phớt lờ.