Độc Tôn Tam Giới

Chương 2691: Vận dụng Tiềm hành phù (2)




Cho tới nước này Giang Trần không chút do dự, thúc dục phù lục này, gia trì trên người mình.

Quang mang lóe lên, Tiềm hành phù được thúc dục thành công, thân thể Giang Trần giống như là rung động, như ẩn như hiện, từ thực tới hư, lại từ hư tới thực, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Ngay khi Giang Trần biến mất không được mấy hô hấp, ba gia hỏa kia đã giết tới.

- Người đâu?

Tuyên Toản tới nơi, bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Tiết Dực cũng tìm kiếm khắp nơi, nhẹ răng cười nói:

- Tiểu tử, tới nước này, ngươi cho rằng ngươi trốn có tác dụng sao? Nơi này lớn như vậy ta nhìn xem ngươi trốn ở chỗ nào.

Trong mắt Khuông Hãn lóe lên tinh quang, hiển nhiên người mà hắn không coi vào đâu biến mất trước mắt hắn, chuyện này khiến cho hắn vô cùng khó hiểu.

Nhìn qua trận pháp kia, dường như không có chấn động gì.

- Chẳng lẽ tiểu tử này xông vào trong trận pháp rồi?

Trong lòng Khuông Hãn tràn ngập nghi hoặc.

- Nhị vị đạo hữu, các ngươi một trái một phải, tìm kiếm một phen, nhìn xem có thể điều tra ra được tung tích của tiểu tử này không.

Khuông Hãn phân phó hai người kia.

Giờ phút này giữa ba bọn họ hình thành tổ độ do Khuông Hãn cầm đầu, hai người khác là phụ tá. Nghe lời Khuông Hãn nói, hai người kia cũng không nghĩ nhiều mà bắn về hai phía trái phải, bắt đầu điều tr.a

Giang Trần giấu kín mình trong hư không, ở khu vực cách ba người này mấy trăm mét, đừng ở dưới một cây đại thụ nhỏ, không có bất kỳ dao động nào, không sinh ra bất kỳ ba động nào.

Toàn tâm quan sát trận pháp kia.

Lúc này muốn tập trung tinh thần, tâm không dao động quả thực độ khó rất lớn. Nhưng mà ưu thế tu luyện bàn thạch chi tâm của Giang Trần cũng thể hiện ra.

Mặc cho ba người khác tìm kiếm thế nào, tâm thần hắn thủy chung vẫn bất động.

- Đám trận pháp này vô cùng phiền phức, do rất nhiều trận pháp nhỏ tạo thành một trận pháp lớn, từng tầng, từng tầng, từ nông cạn tới sâu xa. Từ dễ tới khó, độ khó rất lớn. May mà trước đó ta không tùy tiện xâm nhập, nếu không sẽ bị công kích của cấm chế trận pháp đánh chết. Khi đó cho dù có Thời Không phù ấn cũng chưa chắc đã có thể thoát khỏi.

Giang Trần cũng âm thầm cảm thấy may mắn.

Trải qua một đoạn thời gian ngắn quan sát, Giang Trần cũng chậm rãi tìm ra được chút đầu mối.

- Trận pháp này, muốn xâm nhập vào bên trong cần tìm hiểu chi tiết, nắm chắc rõ ràng. Có thể nhìn ra được những trận pháp này bởi vì thời gian đã lâu, có chút cấm chế đã xuất hiện dấu hiệu nới lỏng. Đây cũng là cơ hội. Chỉ là bên trong trận pháp này dường như ẩn chứa thiên cơ gì đó.

Hiện tại Giang Trần cũng không có tâm tư đi lo lắng bên trong trận pháp này ẩn chứa thứ gì, hiện tại hắn muốn xuyên qua trận pháp này, tránh đi ba người này đuổi giết.

- Gặp quỷ rồi, sao lại không thấy tiểu tử kia?

- Chẳng lẽ tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, thực sự xông vào trong trận pháp này?

- Không có khả năng, trận pháp này không có dấu vết chấn động gì.

Ba người kia cũng đứng nguyên tại chỗ, không hiểu ra sao, miếng thịt đến miệng bỗng nhiên không thấy, làm cho bọn họ ít nhiều cũng có cẩm giác khó chịu.

- Khuông Hãn đạo hữu, ngươi cảm thấy nên làm gì bây giờ?

Khuông Hãn trầm ngâm nói:

- Việc này vô cùng kỳ quái. Chúng ta lại tìm kiếm kỹ càng xem, nhìn xem phải chăng có chỗ trận pháp nào nới lỏng, để cho tiểu tử kia thừa dịp mà vào?

Trong lúc nhất thời Khuông Hãn cũng không để đưa ra lời giải thích hợp lý.

Ba người chỉ có thể kiên nhẫn quan sát trận pháp trước mắt, những trận pháp này những chỗ sơ hở nhỏ đều có.

Nhưng mà những sơ suất nho nhỏ này, vừa rồi không có dấu hiệu buông lỏng, cũng không nhìn ra bất kỳ dấu vết chấn động nào.

Tìm tới tìm lui như vậy, tìm trọn vẹn nửa canh giờ, vẫn như cũ, không thu hoạch được gì.

- Không phải thực sự để cho tiểu tử kia chạy đi đó chứ?

Ngữ khí của Tuyên Toản kia vô cùng phiền muộn, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Cho dù phi thiên độn địa, cũng trốn không khỏi thần thức chúng ta truy tung. Vừa rồi trong nháy mắt đó dường như thần thức chấn động của tiểu tử này biến mất. Chỉ có hai loại khả nwang.

Khuông Hãn trầm giọng nói:

- Khả năng thứ nhất, hắn thực sự tiến vào trong trận pháp này, có lẽ hắn đối với trận pháp này vô cùng quen thuộc, nếu không không có khả năng nhẹ nhõm đi qua Hắc Yểm sơn mạch này như vậy mà đi thẳng tới đây. Loại khả năng thứ hai là thi triển bí thuật ẩn mình nào đó, tránh né thần thức truy tung của chúng ta. Nếu như là thứ này, hắn sẽ không rời khỏi nơi này quá xa đâu.

Tiết Dực bỗng nhiên nói:

- Ta nhớ có một loại gọi là Tiềm Hành phù, chư vị có nhớ rõ không? Tương truyền loại phù lục này có thể ẩn nấp thân mình.

- Tiềm Hành phù?

Trong lòng Khuông Hãn khẽ động, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó:

- Lời Tiết Dực đạo hữu nói chưa hẳn không có khả năng, nếu như vận dụng Tiềm Hành phù này, quả thực hắn có thể khiến cho thần thức của chúng ta không nắm bắt được hắn. Nhưng mà thi triển phù này, hắn cũng không có khả năng phi độn rời khỏi. Một khi dùng độn pháp rời khỏi, phù này sẽ mất đi hiệu lực. Cũng chỉ có thể dựa vào hai chân đi bộ, không đi được xa. Cho dù hắn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của chúng ta, cũng không có cách nào thoát khỏi phạm vi thần thức chúng ta bao trùm. Chỉ cần trong phạm vi thần thức bao trùm của cúng ta, chỉ cần hắn vận dụng độn pháp, sẽ bị chúng ta cảm ứng được.

- Nói như vậy nếu như hắn dùng tiềm hành phù, có lẽ vẫn còn ở phụ cận, đúng không?

Tuyên TOản bỗng nhiên nói.

- Hai loại khả năng đều có. Nhưng chúng ta không nên loại trừ khả năng thứ hai này.

Ngữ khí của Khuông Hãn vô cùng âm trầm.

Tuyên Toản khẽ giật mình:

- Loại trừ như thế nào?

Trên mặt Tiết Dực hiện lên vẻ hồ nghi, nhìn về phía Khuông Hãn, có chút khó hiểu.

Khuông Hãn hừ lạnh nói:

- Tiềm Hành phù chỉ có thể làm cho hắn dấu kín trong hư không, nhưng không có cách nào làm cho hắn rời khỏi phiến hư không này. Nếu như chúng triển khai công kích với phiến hư không này, không sợ hắn không lộ ra nguyên hình.

Tuyên Toản và Tiết Dực nghe vậy đại hỉ, biện pháp này cũng không có phức tạp, chỉ là bọn họ trong lúc vội vàng cũng không có nhớ tới a.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Tuyên Toản nở nụ cười lãnh khốc:

- Mỗi người chúng ta tiếp quản một khu vực.

Khuông Hãn thảm nhiên nói:

- Không vội, đội ngũ chúng ta sắp tới. Để cho bọn chúng phong tỏa, tạo thành vòng vây trong vòng phạm vi trăm dặm. Theo suy đoán của ta, chút thời gian này nếu như hắn không thể phi hành mà nói, tuyệt đối không thể nào đi ra ngoài được quá trăm dặm.

- Hắc hắc, chư vị, vậy thì để cho ta triển bản lĩnh một phen.

Tiết Dực bỗng nhiên cười quái dị một tiếng:

- Tiết gia ta có một thủ đoạn, đối phó với loại tình huống này có lẽ vô cùng thích hợp.

Hai mắt Khuông Hãn sáng ngời, vui vẻ nói:

- Ngươi nói là Quỷ Khiếu Ma Cầm?

- Không sai.

Nụ cười của Tiết Dực càng thêm quỷ dị, hai tay kéo dài hư không chộp một cái, ở trước mặt hắn xuất hiện một cây đàn cổ khí chất quỷ dị. Trên cây đàn cổ âm trầm này có khắc vô số đồ án kỳ dị. Dây đàn kia tỏa ra quang mang lạnh lẽo, giống như ánh sáng âm u phát ra từ địa ngục vậy.