Một cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, đặt ở trên đầu Long Nha vệ.
Nhìn thấy bộ dạng Chu phó tổng quản cùng Tề phó tổng quản đều muốn nói lại thôi, Thượng Quan Dực khoát tay chặn lại:
- Mà thôi, tạm thời cái gì cũng đừng nói. Việc này đã xảy ra, nhất định có nguyên nhân của nó. Chúng ta có thể làm, là đúng bệnh hốt thuốc, kéo da mặt đến hỏi tình huống rồi.
- Đúng vậy a, cho dù chết, cũng phải chết rõ ràng.
- Chỉ có thể như vậy.
Thượng Quan Dực gật gật đầu:
- Ta và Phí lão coi như có giao tình, ta tự mình đi bái phỏng hắn. Lão Tề, ngươi đi bái phỏng Ninh trưởng lão, nhớ kỹ, không cần tận lực khúm núm, nhưng cũng không nên bày giá đỡ. Ít nhất, phải biết rõ ràng nguyên nhân, nếu như là chúng ta sai, chúng ta gánh chịu. Nếu không phải chúng ta sai, vậy cũng không cần phải tận lực nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Minh bạch chưa?
Nói xong, ánh mắt của Thượng Quan Dực lại nhìn Chu phó tổng quản:
- Chu lão, Thạch Tiêu Dao tính tình kỳ quái, ngươi phải cẩn thận một chút.
Chu Khuê gật đầu nói:
- Ta một đống tuổi rồi, sẽ không chấp nhặt với hắn. Nếu như là Long Nha vệ chúng ta sai, trách nhiệm này chúng ta tới gánh. Nếu như bọn hắn muốn liên thủ chèn ép chúng ta, Long Nha vệ ta, cũng không phải quả hồng mềm mặc cho bọn hắn đắn đo!
- Tốt, việc này không nên chậm trễ, chia nhau lên đường đi!
Thượng Quan Dực hạ lệnh.
...
Tề Thiên Nam đứng ở trước cửa ra vào tiểu viện của Ninh trưởng lão, đã gần nửa canh giờ rồi, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân:
- Tề phó tổng quản, cho ngươi đợi lâu. Vừa rồi trưởng lão của chúng ta đang ngủ say, ai cũng không dám đi quấy nhiễu nàng. Hiện tại tỉnh, nghe nói Tề phó tổng quản ở bên ngoài đợi gần nửa canh giờ, rất là băn khoăn, hung hăng mắng chúng ta một trận. Mau mời, mau mời.
Hôm nay, tuy Kiều Bạch Thạch còn không có thực hiện nguyện vọng của Ninh trưởng lão, nhưng Ninh trưởng lão đã coi hắn trở thành trợ thủ đắc lực nhất đến sử dụng rồi.
Tề Thiên Nam liếc nhìn Kiều Bạch Thạch, tuy cảm thấy người này lạ mặt, trước kia tựa hồ chưa thấy qua, nhưng giờ phút này cũng bất chấp nhiều như vậy rồi.
- Tề tổng quản, người phía dưới không hiểu chuyện, để ngươi đợi lâu a.
Ninh trưởng lão ngược lại là rất khách khí, tựa hồ vừa tỉnh ngủ, thanh âm còn có chút lười biếng.
- Nói gì vậy chứ. Ninh trưởng lão mỹ nhân xuân ngủ, lão Tề ta cũng không đành lòng quấy rầy, nhiễu thanh mộng của người, là không tốt.
- Hì hì, Tề tổng quản vẫn là biết săn sóc người như vậy.
Bàn tay trắng nõn thon dài của Ninh trưởng lão khuấy động lấy quạt lụa trong tay, vừa cười vừa nói.
- Ninh trưởng lão, lão Tề ta cũng là vô sự không lên điện tam bảo. Ta cả gan hỏi một câu, có phải lão Tề ta, có chỗ nào đắc tội Càn Lam Nam Cung hay không?
- Đắc tội? Đây là vì sao nói?
Ninh trưởng lão như người vô tội trợn mắt.
- Tề tổng quản cùng ta giao tình nhiều năm như vậy, xử sự làm người, vẫn luôn là mẫu mực của ta đây này.
- Cái này...
Tề Thiên Nam có chút buồn bực.
- Thế nhưng mà, đám hàng hóa kia, chúng ta thật sự nhu cầu cấp bách a. Còn có tiền nợ, ngày mai trả hết, thật là...
Ninh trưởng lão lắc đầu:
- Chuyện này, ta lại lực bất tòng tâm.
Gặp Ninh trưởng lão thoáng cái liền trở mặt, Tề Thiên Nam minh bạch, nhất định là có chỗ nào chọc giận bà cô này rồi.
- Ninh trưởng lão, lão Tề ta làm người, ngươi cũng biết. Ngươi cho ta một câu minh bạch, có phải ta ở địa phương nào đắc tội hay không, nếu phải, lão Tề ta nguyện ý chịu đòn nhận tội. Dù không thành mua bán, nhân nghĩa vẫn còn a. Lão Tề ta luôn rất khâm phục Ninh trưởng lão.
- Thật sự phải nói rõ?
Ninh trưởng lão nhàn nhạt hỏi.
- Xin Trữ trưởng lão cho cái thuyết pháp minh bạch.
- Tề tổng quản, mới vừa rồi ngươi nói đúng, mua bán không xả nhân nghĩa còn. Nhưng mà, ta phát giác, Long Nha vệ các ngươi căn bản không nói nhân nghĩa gì. Ta có một người bạn, trên đường bị người đoạt cướp, phản kích ngộ sát đối phương. Bị Long Nha vệ các ngươi không hỏi xanh đỏ trắng đen nhốt vào Hắc Lao. Ta ghi thư tay đi đòi người, chẳng những bị người xé, còn nhục nhã ta một phen, nói cái gì Long Nha vệ phá án, ta chỉ là một Càn Lam Nam Cung trưởng lão, không có tư cách hỏi đến.
Ninh trưởng lão càng nói nóng tính càng lớn:
- Ta muốn hỏi một câu, Long Nha vệ các ngươi phá án, là làm như vậy sao? Phòng vệ chính đáng, bị các ngươi biến thành án mạng sát nhân, còn nhốt vào Hắc Lao. Tốt, ta và các ngươi đã phân không rõ phải trái, hướng các ngươi cầu tình cũng không dùng được. Cứ xử lý a, chuyện này, ta có thể bỏ qua. Long Nha vệ các ngươi, cũng đừng đến cầu ta. Cùng lắm thì, về sau chúng ta đại lộ chỉ thiên, tất cả đi một bên!
- Cái gì?
Tề Thiên Nam không bình tĩnh rồi, mở to hai mắt.
- Còn có chuyện như vậy?
Kiều Bạch Thạch ở một bên thêm mắm thêm muối:
- Chẳng lẽ trưởng lão nhà chúng ta, còn có thể vô duyên vô cớ vu oan các ngươi sao? Gia hỏa họ Luật kia, chẳng những xé thư tay, còn mở miệng nhục nhã trưởng lão. Tề tổng quản, đổi lại đệ tử Càn Lam Nam Cung ta, nếu như không hiểu chuyện như vậy, ngài sẽ thoải mái sao?
- Họ Luật? Luật Vô Kỵ?
Đột nhiên Tề Thiên Nam nhớ tới một người, trong đầu tựa hồ đã minh bạch cái gì. Nhắc tới Luật Vô Kỵ, đó là một kẻ coi trời bằng vung. Loại sự tình này phát sinh ở trên thân những người khác, Tề Thiên Nam có lẽ có vài phần hoài nghi. Nhưng mà phát sinh ở trên người Luật Vô Kỵ, hắn lập tức tin bảy tám phần.
Luật Vô Kỵ, ỷ vào cậu mình là Long Nha vệ Phó tổng quản, ở Long Nha vệ là nổi danh hoành hành ngang ngược.
- Ta không biết hắn tên gọi là gì, chỉ biết Long Nha vệ gọi hắn là Luật đô thống. Hắn gọi Luật Vô Kỵ sao? Quả nhiên là người cũng như tên, hoành hành không sợ a.
Kiều Bạch Thạch nói móc.
Tề Thiên Nam có chút ngồi không yên, chuyện này nếu quả thật như đối phương nói, vậy Long Nha vệ bọn họ quá thất lễ.
Từ pháp lý đến xem, phòng vệ chính đáng sát nhân, là không cần đảm đương bất luận lỗi gì.
Phòng vệ chính đáng bị biến thành án mạng sát nhân, ném vào Hắc Lao, bản thân cái này là sai lầm lớn rồi.
Ninh trưởng lão đưa thư tay, Luật Vô Kỵ kia chẳng những xé bỏ, còn nói năng lỗ mãng! Cái này đừng nói Ninh trưởng lão là nữ nhân, trời sinh tâm nhãn nhỏ, dù đổi lại Tề Thiên Nam hắn, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, chỉ sợ cũng nuốt không trôi cơn tức này.
Một trưởng lão, bị người nhục nhã, cái này cũng không trách được người ta tức giận như vậy.
- Ninh trưởng lão, chuyện này, ta lập tức trở về thăm dò xử lý. Nếu Luật Vô Kỵ kia quả thật vô liêm sỉ như thế, việc này, Đại tổng quản khẳng định có một lời nhắn nhủ. Xin cho ta nửa ngày thời gian, như thế nào?
Ninh trưởng lão ngọc thủ đập miệng nhẹ nhẹ:
- Ngủ một lát, sao vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi nhỉ.
Tề Thiên Nam vội vàng đứng lên:
- Lão Tề cáo lui trước, việc này, trong vòng một ngày, tất sẽ cho Ninh trưởng lão một câu trả lời thuyết phục.
...