Độc Tôn Tam Giới

Chương 2556: Người thắng làm vua, người thua làm giặc (2)




Loại tình huống như hắn, đừng nói là cầu tình với Hạ Hầu Tông, coi như là muốn nói một câu với Hạ Hầu Tông kia, Hạ Hầu Tông cũng chưa chắc đã quan tâm tới hắn.

Cho nên Giang Trần cũng không bị hắn ta dùng lời lẽ lừa gạt, loại hành động vì mạng sống mà thứ gì cũng có thể làm được này căn bản không có bao nhiêu ý nghĩa đáng nói.

- Hạ Hầu Kinh, ngươi nhớ kỹ cho ta, những người khác bổn thiếu chủ có thể khoan dung. Nhưng mà ngươi, hành vi của ngươi đã lần vượt phá vỡ điểm mấu chốt của bổn thiếu chủ. Cho nên cho dù ngươi đồng ý cho ta ngay ngày mai trở thành vua của Vạn Uyên đảo, hôm nay ta cũng phải giết ngươi.

Ngữ khí của Giang Trần lạnh như băng, vô tình không thôi, tuyên án vận mệnh của Hạ Hầu Kinh.

Hạ Hầu Kinh rít gào không ngừng, chỉ là, bốn cự nhân sau khi giải quyết Thư Vạn THanh, nhao nhao công kích hắn. lần này Hạ Hầu Kinh hắn lấy một địch sáu.

Hơn nữa thực lực sáu người này đều không chênh lệch với hắn là bao.

Mấu chốt nhất chính là đây lại đang ở trong trận pháp của Giang Trần. Một loại hành động trước đó đã làm cho sức chiến đấu của Hạ Hầu Kinh không ngừng suy yếu.

Dù sao, thiên tài Nhân tộc cho dù mạnh mẽ tới mấy cũng là nhân tộc, là thân thể phàm tục, cũng không phải thân thể làm bằng sắt thép.

Hạ Hầu Kinh nghe Giang Trần nói những lời này, gấp gáp không thôi. Cơ hồ hận không thể lập tức phóng tới gần Giang Trần, ôm chân Giang Trần.

Tiếng kêu oai oái của Hạ Hầu Kinh liên tục vang lên, mỗi một lần lại bị trấn áp.

Lạc ấn của Phong Vân giáo sau trận chiến này đã giống như tầng bong bóng, nổ tung, biến mất trên cương vực nhân loại.

Mà Hạ Hầu Kinh, trong tay bốn đại cự nhân, hai đại khôi ngẫu công kích, ngay cả cơ hội tự bạo cũng không có, lập tức bị giết chết.

- Thiếu chủ, đây là giới chỉ của Hạ Hầu Kinh kia.

Đại thạch rất là nhu thuận, nắm nhẫn trữ vật của Hạ Hầu Kinh, đưa tới trước mặt Giang Trần.

Lúc này Long Tiểu Huyền cũng hóa thành hình người, đi tới trước mặt Giang Trần, dâng ra một chiếc nhẫn trữ vật, đây là của Thư Vạn Thanh kia.

Giang Trần cũng không khách khí, thu hai chiếc nhẫn trữ vật này lại.

Đồng thời hắn kêu lên:

- Chư vị, phàm là cao tầng Phong Vân giáo, mặc kệ chết sống. Cơ hồ tất cả tài phú đều bị tịch thu. Đều được quy cho cao thủ Đế cảnh. Những vật tư, tài nguyên khác, lần này những người xuất chiến đều được phân phối. Nhưng mà bổn thiếu chủ cũng hy vọng các ngươi nhớ kỹ, chúng ta là người chính nghĩa, vì diệt phản tặc mà tới, tuyệt đối không phải là đạo phỉ. Những vật chúng ta đoạt được đều là tiền tài bất nghĩa của Phong Vân giáo. Ta hy vọng trong các ngươi không có ai quên điểm này.

Giang Trần buông một bộ phận lợi ích phân cho mọi người là một hành động cực kỳ thông minh.

Nhưng mà hắn cũng không muốn để cho mọi người có suy nghĩ sai lầm. Làm cho mọi người cảm thấy hành vi giết người xét nhà này nên thường xuyên làm.

Dù sao Phong Vân giáo là Phong Vân giáo, không thể vơ đũa cả nắm. Lưu Ly vương thành cũng là Lưu Ly vương thành, không phải là sơn trại của thổ phỉ.

Tiêu diệt Hạ Hầu Kinh, Phong Vân giáo này chẳng khác gì là đèn cạn dầu, triệt để biến mất.

- Trần thiếu, còn pháp thân Hạ Hầu Kinh này...

Long Tiểu Huyền vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.

- Thứ này ta có chỗ cần khác. Các ngươi như vậy là đủ rồi, tham thì thâm.

Long Tiểu Huyền và Tiểu Bạch đã nuốt không ít mỹ vị.

Ý định của Giang Trần là dùng pháp thân và huyết mạch của Hạ Hầu Kinh này lưu lại cho Phệ Kim thử nhất tộc. Dù sao lần chiến đấu này Phệ Kim Thử nhất tộc có thể nói là có công lớn nhất.

Giang Trần cũng nên ban thưởng một chút, cũng đủ để lôi kéo thêm Phệ Kim thử nhất tộc. Dù sao Phệ Kim Thử nhất tộc hôm nay đối với Giang Trần mà nói cũng là một đội ngũ không thể thiếu.

Tầm quan trọng của đội ngũ này trước mặt thậm chí còn vượt qua Chân long nhất tộc như Long Tiểu Huyền, chứ đừng nói là Tiểu Bạch vừa mới thoát khỏi thời kỳ ấu thú..

Giang Trần dứt khoát giải quyết sạch sẽ những mối họa lớn trong lòng.

Nhưng mà Giang Trần lại biết, dưới một đao kia nhất định đã chôn xuống tai họa ngầm.

Dù sao hai cường giả Thiên Vị chết dưới tay thuộc hạ hắn, Thư Vạn Thanh là cường giả Chí tôn giới tán tu thì cũng thôi đi. Nhưng hai người này đều có địa vị rất lớn.

Một người là tiền bối đã từng quát thoát qua nhân tộc. Một là hậu duệ của gia tộc cường đại trong Vạn Uyên đảo.

Hai người này chết đi tuyệt đối sẽ không sóng êm biển lặng như vậy được.

- Thiếu chủ, không cần lo lắng. Thư Vạn Thanh này có lẽ chỉ nói quá lên thôi. Hơn nữa Hạ Hầu Kinh kia có khả năng là người thừa của Vạn Uyên đảo. Nếu không dùng sự cường đại của Hạ Hầu nhất tộc, tại sao lại không phái ra một ít người tới?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Làm thì đã làm rồi. Dù cho đưa nhiều phiền toái và hậu hoạn tới như vậy, ta cũng nhận hết. Nếu như không diệt trừ bọn chúng, kiếp nạn Khổ Man tộc trước mắt, chưa hẳn có thể bình yên vượt qua.

Giang Trần ngược lại cảm thấy không sao cả.

Trên thực tế, cường giả lánh đời Nhân tộc cũng tốt, hậu bối di dân của Vạn Uyên đảo cũng tốt, trong đầu Giang Trần đã xem thường bọn họ.

Bởi vì bọn họ không phải là cường giả biết đảm đương.

- Được rồi, truyền hiệu lệnh của ta. Ngày mai đại quân xuất phát, trở lại Lưu Ly vương thành. Tất cả tù binh của Phong Vân giáo, không thu nạp bất kỳ một ai.

Giang Trần không giết bọn họ đã là ban ân đặc biệt rồi. Đối với loại người có vấn đề về đạo đức và tính cách này, Giang Trần cũng không có hứng thú thu nhận.

Thu nhận những người này, không thể nghi ngờ là hành động thiếu trách nhiệm với bản thân mình.

Trận chiến không được tính là quá gian nan này rốt cuộc cũng hạ màn. Lưu Ly vương thành như cơn lốc, quét ngang đám ô hợp này.

Giang Trần triệu hồi ra Phệ Kim thử vương, nói:

- Lão kim, ở đây có pháp thân của một cường giả Thiên Vị. Ngươi có muốn không? Pháp thân này tuyệt đối là tinh hoa trong tinh hoa.

Phệ Kim thử vương vui mừng quá đỗi, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhận được kinh hỉ từ Giang Trần. Nhưng mà phần kinh hỉ này lại tới có chút đột nhiên.

Cũng khó trách Phệ Kim thử vương lại ngoài ý muốn như vậy. Đây chính là pháp thân Thiên Vị, tinh hoa tính mạng và tinh hoa huyết mạch tuyệt đối là thứ bổ dưỡng vô cùng.

Đáng thương cho Hạ Hầu Kinh, thân là thiên tài của Hạ Hầu nhất tộc tỏng Vạn Uyên đảo, lại chết tha hương như vậy, hơn nữa thân thể còn không giữ được, đây quả thực là gieo gió gặt bão.

Trận chiến này, thu hoạch có thể nói là cực lớn.

Giang Trần vuốt vuốt Thiên Vị phù chiếu của Hạ Hầu Kinh và Thư Vạn Thanh trong tay. Trong lòng đang suy nghĩ, rốt cuộc hai quả Thiên Vị phù chiều này lên phân phối thế nào.

Mỗi một cường giả Thiên Vị, cảm ngộ pháp tắc thiên địa, đều luyện hóa một quả Thiên Vị phù chiếu, được Thiên địa chứng thực.

Mỗi một quả Thiên Vị phù chiếu đều chứng minh cho một cường giả Thiên Vị. Nếu như một cường giả Đế cảnh vô vọng đột phá Thiên Vị, một khi thu được một quả Thiên Vị phù chiếu, có hy vọng rất lớn luyện hóa, một lần hành động đột phá thành cường giả Thiên Vị.