Độc Tôn Tam Giới

Chương 2346: Cơ duyên Thiên Vị (1)




Điểm này, cũng là địa phương Giang Trần không hài lòng nhất.

Năm đó Khổng Tước Đại Đế ý chí thiên hạ, không đơn thuần là cân nhắc vận mệnh của Lưu Ly Vương Thành, càng là suy nghĩ vận mệnh của cả Nhân loại cương vực.

Giang Trần không trông cậy vào Niêm Hoa Đại Đế có thể như Khổng Tước Đại Đế, nhưng ít ra Niêm Hoa Đại Đế này, ở trước mặt trái phải rõ ràng, có được lập trường kiên định

Thế nhưng mà, sự thật lại chứng minh, Niêm Hoa Đại Đế không có làm được. Lúc trước Tu La Đại Đế làm khó dễ, tổ chức chư hầu đại hội, Niêm Hoa Đại Đế vốn là có tư cách đứng ra phản đối nhất.

Thế nhưng mà hắn lại không làm, mà lựa chọn nước chảy bèo trôi, lựa chọn trầm mặc, lựa chọn dung túng Tu La Đại Đế.

Chuyện này, Giang Trần tự nhiên sẽ không thu về tính sổ, nhưng lại để cho hắn nhận rõ ràng Niêm Hoa Đại Đế.

Loại người này, dệt hoa trên gấm dư xài, nhưng muốn hắn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thời khắc mấu chốt giao trọng trách, độ khó rất lớn.

Về phần những người khác, Giang Trần muốn cân nhắc, cũng chỉ có Tịch Diệt Đại Đế hoặc là Bàn Long Đại Đế.

Cách cục của Tịch Diệt Đại Đế coi như không tệ, nhưng tiềm chất võ đạo cá nhân, lại chênh lệch một tí, không bằng loại tán tu như Tỉnh Trung Đại Đế cùng Vô Song Đại Đế.

Về phần Bàn Long Đại Đế, tiềm chất võ đạo không tệ, nhưng mà bản thân hắn là hậu duệ Long tộc, Thiên Côn huyết mạch này, Giang Trần là sẽ không cho hắn.

Giang Trần ngược lại cân nhắc qua, một ngày nào đó, chờ Long Tiểu Huyền đột phá Thiên Vị, Chân Long chi huyết của hắn, có lẽ có thể cân nhắc đưa một giọt cho Bàn Long Đại Đế.

Đến lúc đó, cọc cơ duyên kia, nói không chừng sẽ vượt qua Thiên Côn huyết mạch

Đương nhiên, đây là quy hoạch trường kỳ của Giang Trần. Dù sao hiện tại Bàn Long Đại Đế mới chỉ là Đế cảnh Sơ giai, tu vi còn chưa tới loại cấp độ kia.

Những ngày này, Tỉnh Trung Đại Đế cũng đã nghe được rất nhiều lời đồn đãi.

Có một loại thuyết pháp, nói là hắn bị Giang Trần lợi dụng, bị Lưu Ly Vương Thành lợi dụng, thành đá kê chân của Vô Song Đại Đế, thành đá kê chân cho Lưu Ly Vương Thành.

Đối với loại thuyết pháp này, Tỉnh Trung Đại Đế lại mắt điếc tai ngơ.

Trên thực tế, chính như Vô Song Đại Đế suy đoán, những sự tình này, đúng là Tỉnh Trung Đại Đế hắn cố ý trợ giúp.

Lúc trước Tỉnh Trung Đại Đế lựa chọn ở lại Lưu Ly Vương Thành, lựa chọn ủng hộ Giang Trần, hắn liền bắt đầu cân nhắc chuyện này.

Ở Tỉnh Trung Đại Đế xem ra, Nhân loại cương vực hiện tại chia rẽ, người có thể chỉnh hợp Nhân loại cương vực, chỉ có Giang Trần.

Ở trên người Giang Trần, Tỉnh Trung Đại Đế thấy được tiềm chất vô cùng.

Đã như vậy, Tỉnh Trung Đại Đế dứt khoát đến giúp người hoàn thành ước vọng. Không tiếc dùng loại phương thức này, đến giúp Giang Trần dương danh, vì Lưu Ly Vương Thành dương danh.

Giờ phút này, Tỉnh Trung Đại Đế được Giang Trần mời, đến Khổng Tước Thánh Sơn làm khách.

- Tỉnh Trung Đại Đế, cùng Vô Song Đại Đế chiến một trận, ngươi dụng tâm lương khổ, nếu Bổn thiếu chủ không được Vô Song Đại Đế nhắc nhở, suýt nữa bị dấu diếm qua a.

Giang Trần nhẹ nhàng thở dài, ung dung cười nói.

Tỉnh Trung Đại Đế nao nao, lập tức cũng nở nụ cười:

- Vô Song đạo hữu hắn nói cái gì?

- Tỉnh Trung Đại Đế ngươi mượn trận chiến ấy, thay Giang Trần ta dương danh, thay Lưu Ly Vương Thành ta dương danh. Quên mình vì người, đạo đức tốt, làm cho người kính nể.

Giang Trần nói đến đây, cũng đứng lên, hướng Tỉnh Trung Đại Đế thi lễ một cái.

Tỉnh Trung Đại Đế vội vàng đứng dậy hoàn lễ:

- Giang Trần Thiếu chủ, hôm nay ngươi là Lưu Ly Vương Thành chi chủ, lão phu không đảm đương nổi cái lễ này a.

Giang Trần nghiêm mặt nói:

- Tiền bối cao thượng, nếu Giang Trần làm như không thấy, thản nhiên thụ ân, sao sánh được tâm ý của tiền bối?

Tỉnh Trung Đại Đế cười ha ha nói:

- Một chút việc nhỏ, không cần phải nói. Huống chi, lão phu đích thật là cũng có chút ngứa nghề, muốn tìm Vô Song đạo hữu luận bàn. Việc này chỉ có thể nói là thuận tay mà thôi.

Nhìn ra được, Tỉnh Trung Đại Đế cũng không có ý tứ kể công.

Giang Trần âm thầm cảm thán, Tỉnh Trung Đại Đế này, hoàn toàn chính xác không phụ lòng Vô Song Đại Đế tán thưởng. Nếu bàn về lòng dạ cùng cách cục, Tỉnh Trung Đại Đế ở trong tán tu giới, đích thật là một khác loại.

Ở trên người Tỉnh Trung Đại Đế, Giang Trần phảng phất lờ mờ thấy được bóng dáng của Khổng Tước Đại Đế.

Nếu Tỉnh Trung Đại Đế này có được năng lực cùng địa vị như Khổng Tước Đại Đế, chỉ sợ những chuyện hắn làm, cũng sẽ không thua Khổng Tước Đại Đế.

Nhân vật như vậy, mặc kệ ngươi cùng hắn có quen hay không, cũng phải nghiêm nghị kính nể.

Ánh mắt thâm thúy nhìn qua Tỉnh Trung Đại Đế, Giang Trần mở miệng nói:

- Tỉnh Trung Đại Đế, ta nhớ lúc trước Mạch lão ca ưa thích xưng hô ngươi là Huy lão ca.

- Ha ha, đúng, nếu như ở nơi tư nhân, vẫn là loại xưng hô này càng có tình vị. Bất quá dưới tình huống bình thường, chúng ta cũng dùng đạo hữu xưng hô.

Tỉnh Trung Đại Đế tên thật gọi là Tỉnh Trung Huy, bởi vậy rất nhiều người xưng hô hắn là "Huy lão ca".

- Ta đây cũng mặt dạn mày dày, gọi ngươi một tiếng Huy lão ca.

Giang Trần mỉm cười nói.

- Hôm nay, ta có một cọc cơ duyên, muốn đưa tặng cho Huy lão ca.

- A?

Tỉnh Trung Đại Đế nao nao, có chút khó hiểu mà nhìn Giang Trần.

- Trước khi ta nói ra cơ duyên lần này, ta phải sớm cáo tri một sự tình. Cọc cơ duyên này, Huy lão ca phải giữ bí mật, hơn nữa sau khi đạt được cơ duyên này, phải có tâm đoan chính, tuyệt đối không thể làm ác. Đương nhiên, những sự tình này, ta cũng tin được Huy lão ca. Bất quá có một số việc, nên sớm nói ra mới tốt.

Tỉnh Trung Đại Đế thấy Giang Trần nghiêm túc như thế, trong lòng cũng rất hiếu kỳ.

- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi đừng xâu khẩu vị của lão phu nữa. Ngươi nhắc tới cơ duyên, trong nội tâm lão phu liền tâm ngứa khó cong a.

Mặc dù ngữ khí của Tỉnh Trung Đại Đế có chút khoa trương, nhưng là lời nói trong nội tâm.

Giang Trần tống xuất Tùng Hạc Đan, là đan dược đỉnh cấp mà đời này Tỉnh Trung Đại Đế chưa thấy qua.

Cho nên, giờ phút này nghe Giang Trần nói tiễn đưa hắn một cọc cơ duyên, ý niệm đầu tiên, là nghĩ đến Đế Lăng Đan, nghĩ tới nguyên nhân Vô Song Đại Đế tiến bộ phi tốc.

- Ha ha, Giang Trần Thiếu chủ, cho lão phu trước đoán một cái. Ngươi muốn tặng lão phu, có phải đan dược hay không? Trong truyền thuyết có thể làm cho cường giả Đế cảnh vô điều kiện tăng lên cảnh giới… Đế Lăng Đan?

Ngữ khí của Tỉnh Trung Đại Đế cũng hơi có chút kích động.

Bất luận cường giả võ đạo nào, cho dù là cường giả đứng trên đỉnh phong, cũng sẽ có truy cầu. Bọn hắn vĩnh viễn muốn trở nên càng mạnh hơn nữa.

Giang Trần mỉm cười, nhưng lại lắc đầu:

- Đan dược, cuối cùng chỉ là Tạo Hóa nhất thời. Cơ duyên ta muốn đưa, lại không phải cơ duyên truy cầu nhất thời.

- A? Chẳng lẽ còn có cái gì hấp dẫn hơn Đế Lăng Đan sao?

Con mắt của Tỉnh Trung Đại Đế sáng ngời.

- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi hoàn toàn treo ngược khẩu vị của lão phu lên rồi.