Độc Tôn Tam Giới

Chương 2184: Ngươi cũng xứng đại biểu thiên đạo sao ? (1)




̃ng xứng đại biểu thiên đạo sao? (1)

Hi lão luôn là một người quan tâm tới huyết thống.

Vạn Uyên đảo có huyết thống cao quý, há có thể là thứ mà đệ tử hèn mọn trong cương vực nhân loại có thể so sánh?

Ở cương vực nhân loại, cho dù ngươi nổi bật thế nào thì tính sao chứ? Bao nhiêu hào kiệt trong cương vực nhân loại, hô phong hoán vũ ở cương vực nhân loại, đều muốn tới Vạn Uyên đảo, nhưng mà tới cũng không tới nổi.

Cho dù có chút may mắn tới Vạn Uyên đảo, Vạn Uyên đảo cũng sẽ phát hiện ra, huyết thống hèn mọn cuối cùng là huyết thống hèn mọn, căn bản không đủ để đặt lên mặt bàn.

Sắc mặt Hoàng Nhi tái nhợt, những lời này của Hi lão làm cho nàng tức giận vô cùng.

- Hi lão, trần ca không phải con sâu cái kiến trong miệng ngươi, ngươi..

- Không cần phải nói nữa. Mặc kệ hắn có phải con sâu cái kiến hay không, lão phu cũng không cần phải quan tâm. Hoàng Nhi, có lẽ ngươi may mắn, người lần này tới đây là lão phu. Nếu như đổi lại là những người khác trong gia tộc tới, nơi này đã là núi thây biển máu. Nếu như là người Hạ Hầu gia tộc tới, cả Lưu Ly vương thành sẽ bị diệt sạch. Ngươi hiểu không? Đối với người Hạ Hầu gia tộc mà nói, Lưu Ly vương thành thu nhận ngươi chính là sự khinh nhờn lớn nhất đối với bọn họ. Ngươi cho rằng dưới sự phẫn nộ, bọn họ sẽ để ý tới sinh tử của một bầy kiến hôi ti tiện sao?

Hoàng Nhi im lặng, nàng biết rõ, Hi lão nói những lời này tuyệt đối không ngoa. Nếu như là những người khác trong Yến gia tới, nói không chừng sẽ thực sự ra tay với Giang Trần.

Nếu như là người Hạ Hầu gia tộc tới, nhất định sẽ đại khai sát giới ở Lưu Ly vương thành.

Điều đáng sợ nahast chính là, nếu như người Hạ Hầu gia tộc đại khai sát giới ở Lưu Ly vương thành, Lưu Ly vương thành căn bản vô lực đối kháng. Dù Trần ca có là thiên tài mạnh mẽ tới đâu, chỉ sợ cũng khó có thể may mắn thoát khỏi trường hạo kiếp.

Hoàng Nhi từ nhỏ đã lớn lên ở Vạn Uyên đảo, nàng biết rõ sự cường đại của Vạn Uyên đảo, quả thực so với cương vực nhân loại còn cường đại hơn rất nhiều lần.

Nhất là Hạ Hầu gia tộc kia, vốn chính là gia tộc hung ác vô cùng. Nếu không phải như vậy, tại sao lại thi chú với nàng? Lại để cho nàng trở thành lô đỉnh luyện công cho người Hạ Hầu gia tộc?

Hi lão dường như đối với người cương vực nhân loại có cảm giác miệt thị. Ánh mắt mang theo vẻ châm chọc, liếc nhìn Giang Trần:

- Thiếu niên, nếu như ngươi đủ thông minh, khi nghe những lời này, nên thức thời, có lẽ nên tỉnh ngộ đi thôi. Ít nhất có lẽ ngươi cũng nên buông bàn tay bẩn của ngươi trên người Hoàng Nhi ra.

- Không cần trừng mắt, sự phẫn nộ của ngươi trước mặt lão phu giống như con sâu cái kiến vậy. Nhớ kỹ, lần sau không nên mượn danh tiếng Vạn Uyên đảo. Vạn Uyên đảo là trời, đại biểu cho thượng thiên, thiên đạo, khong phải là loại con sâu cái kiến như ngươi có thể khinh nhờn.

Ánh mắt Hi lão mang theo vài phần châm chọc, tùy ý chỉ lên trên trời.

- Hiện tại phiên hư không này đã bị ta khóa lại, lão phu hiện tại tùy thời có thể cởi bỏ, ngươi có thể gọi bất kỳ kẻ nào tới giúp đỡ. Nếu như ngươi không phục, lão phu cũng không ngại cho ngươi một bài học, để cho ngươi biết rõ cái gì gọi là cách biệt một trời một vực.

Giang Trần nắm chặt tay mình.

Hắn có thể cảm nhận được ác ý trên người lão giả này, cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của lão giả này. Thậm chí trong lúc mơ hồ hắn có thể cảm giác được, lão nhân này cố ý chọc giận hắn, để cho hắn ta tìm được lý do ra tay.

Đây không phải là thứ Giang Trần ghét nhất.

Thứ hắn ghét nhất chính là lão nhân này lại lớn lối đứng ở trước mặt hắn nói thiên đạo, giống như hắn ta đại biểu thiên đạo vậy.

- Trần ca, đồng ý với muội, đừng làm xằng bậy, đồng ý với muội đi.

Hoàng Nhi nắm chặt cánh tay Giang Trần, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự đau thương và cầu khẩn.

Giang Trần vô cùng phẫn nộ, cuối cùng lại than nhẹ một tiếng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Nhi, lửa giận trong mắt dần dần bị dẹp loạn. Sao hắn lại không biết, Hoàng Nhi làm như vậy thực ra là bảo hộ hắn, bảo hộ Khổng Tước thánh sơn.

Hắn lạnh nhạt nhìn Hi lão kia:

- Cho dù ngươi là trưởng bối của Hoàng Nhi, ta cũng có thể nói cho ngươi rõ một việc. Ngươi nói ngươi đại biểu cho thiên đạo vô biên, vậy ngươi có thể hiểu được bao nhiêu về thiên đạo chứ? Lại dám nói cái gì mà thiên với chả đạo? Hôm nay ngươi khinh nhờn thiên đjao, ngày sau thiên đạo tất sẽ tru ngươi. Nhớ kỹ, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết, cái ngươi gọi là trời, kỳ thực vô tri, nực cười tới cỡ nào.

Mỗi một chữ, một câu của Giang Trần đều được nhấn mạnh, vô cùng rõ ràng, lạnh như băng vậy.

Hi lão là người cao quý, nghe thấy lời này, tuy rằng khinh thường, thế nhưng hắn cũng có chút tức giận, khẽ hừ nhẹ một tiếng, một đạo uy áp bắn thẳng về phía trước.

- Kẻ vô tri, mạnh miệng.

Hi lão căn bản không coi những lời này của Giang Trần vào đâu.

Hắn hứa hẹn với Hoàng Nhi không giết người, nhưng không có nghĩa là hắn không thể dùng uy áp tới đả thương người khác. Đạo uy áp này cực kỳ cường hãn, giống như đụng núi núi lở, rơi xuống đất thì mặt đất vỡ tung.

Uy áp thần thức so với tia chớp còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Giang Trần.

- Không thể.

Hoàng Nhi kinh hoàng, hoa dung thất sắc, vội vàng lao về phía trước, muốn ngăn cản thay Giang Trần.

Chỉ là hiển nhiên đã muộn. Đạo thần thức vô hình này so với bất luận lưỡi đao nào còn sắc bén, đáng sợ hơn nhiều. Trực tiếp bắn vào trong thức hải của Giang Trần.

Hiển nhiên muốn trực tiếp cắt nát thức hải Giang Trần. Như vậy, cho dù không chết, cũng sẽ trở thành phế nhân.

Tâm thần Giang Trần khẽ động, một cỗ cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có thoáng cái xông lên đầu hắn. Chờ tới khi hắn kịp phản ứng, đạo thần thức đáng sợ này tựa như một cơn gió ở địa ngục cuốn vào thức hải hắn.

Không tốt.

Bản năng Giang Trần sinh ra một tia kháng cự.

- Hừ... Không biết tự lượng sức mình.

Hi lão kia nhìn thấy Giang Trần còn muốn phản kháng, trong lòng thầm cười lạnh. Hiển nhiên, hắn thấy đối phương căn bản không thể nào chống cự được.

Công kích thần thức của cường giả Thiên vị, so với bất luận một thứ công kích nào còn có lực phá hủy mạnh hơn. Lần này, cho dù tiểu tử này có cường đại gấp mười lần cũng bị phá hỏng thần thức.

Thức hải Giang Trần ông ông nổi vang, giống như tùy thời muốn nổ tung vậy.

Giờ phút này, một đạo phong ấn lặng lẽ ở trong thức hải của hắn đang vờn quanh cửu tích thủ tích giống như dây chuyền phong ấn.

Rồi đột nhiên kịch liệt chấn động.

Sau một khắc, đạo phong ấn kia đột nhiên nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy tinh vân giống như ngân hà, trực tiếp hút đạo thần thức ngoại lai kia vào, giống như một người đang ăn mỳ vậy. Khẽ hút một cái, nhẹ nhàng hút sạch đạo thần thức kia vào trong vòng xoáy, một chút thần thức dư thừa cũng không còn.

Một lát sau, đạo phong ấn dây chuyền kia khôi phục lại như lúc ban đầu.