Độc Tôn Tam Giới

Chương 2183: Khách không mời mà tới




́ch không mời mà tới.

Thật lâu sau, hư không yên lặng một mảnh, cho dù Giang Trần thúc dục thần thức như thế nào, thế nhưng thủy chung vẫn không thể cảm nhận ra được bất kỳ ba động nào. Mà hư không bốn phía giống như lâm vào trong hỗn độn vô tận. Giống như đột nhiên đình viện này tách rời với Khổng Tước thánh sơn, bị hút ra một khoảng không nào đó.

Qua một hồi lâu, trong hư không mới truyền ra tiếng than nhẹ.

- Lão phu cũng không muốn làm chuyện phá hư bầu không khí như vậy. Chỉ là, Hoàng Nhi tiểu tỷ, ngươi lại bước ra một bước thì lại mắc thêm lỗi lầm. Phòng tuyến kia một khi vượt qua, giống như bát nước hắt đi khó mà thu hồi lại được. Hậu quả kia, ngươi đã từng cân nhắc qua hay chưa?

Thanh âm của người được Hoàng Nhi gọi là Hi lão nhân kia từ trong hư không vang vọng ra.

Giang Trần hừ lạnh một tiếng:

- Rốt cuộc các hạ là người phương nào? Giấu đầu thụt đuôi thì coi như có bổn sự gì? Không cần biết ngươi là ai, có giỏi thì hiện thân nói chuyện.

Giang Trần cũng không phát hiện ra được vị trí của đối phương, chứng minh đối phương tuyệt đối không đơn giản. Thân phận kẻ này từ trong lời nói của đối phương, Giang Trần nhận định, đối phương tuyệt đối là người Vạn Uyên đảo tới.

Hoàng Nhi cũng không ngăn cản, chỉ kéo cánh tay Giang Trần, nắm chặt tay hắn, giống như sợ Giang Trần bỗng nhiên biến mất vậy.

- Thiếu niên, ngươi rất lớn gan, dám có gan giả danh Vạn Uyên đảo. Ngươi không sợ hành động coi trời bằng vung của ngươi sẽ khiến cho Khổng Tước thánh sơn gặp tai họa ngập đầu hay sao?

Hi lão kia lạnh nhạt nói.

Giang Trần khẽ cười nói:

- Vạn Uyên đảo cũng không phải là của ai, các hạ uy hiếp, đe dọa như vậy, dường như có chút khó hiểu a.

Lúc này trong hư không động nhiên xuất hiện một hồi chấn động kỳ quái, phảng phất như có một vòng xoáy xuất hiện. Mà sau một khắc, vòng xoáy này càng ngày càng ngưng kết, trước mặt Giang Trần không xa lập tức xuất hiện một lão giả.

Bộ dáng tiên phong đạo cốt, mặc một bộ y phục màu vàng đỏ. Nhìn tuổi tác của lão nhân này, không ngờ còn già hơn Thuấn lão một chút.

Chỉ là tuy rằng người này già, thế nhưng đôi mắt lại sáng ngời dị thường, giống như trong đôi mắt này ẩn chứa sự ảo diệu của thế giới này vậy.

- Hoàng Nhi, thiếu niên này chính là kẻ chữa tốt độc trên người ngươi?

Hoàng Nhi tự hào nắm lấy cánh tay Giang Trần, nói:

- Hi lão, chính là chàng. Ta và chàng cùng sinh cùng tử, đã định chung thân. Hi lão, cuộc đời này của Yến Thanh Hoàng ta, sống là nữ nhân của chàng,chết cũng là nữ nhân của chàng.

Yến Thanh Hoàng? Giang Trần cảm thấy có chút quái dị, hiện tại hắn mới biết được tên họ thực của Hoàng Nhi. Hoàng Nhi nỉ non nói với hắn:

- Trần ca, trước kia muội không có nói tên họ cho chàng, không phải là muốn lừa, dấu diếm chàng. Mà là sợ một ngày kia bỗng nhiên Hoàng Nhi rời khỏi chàng, chàng sẽ đi khắp thế giới tìm ta, như vậy sẽ thành hại chàng.

Hi lão khẽ chau mày, cả đời này đều là nữ nhân của tiểu tử này? Làm sao có thể?

- Không có khả năng.

Tuy rằng Hi lão hung hăng nói, nhưng mà dưới ánh mắt bức bách của Hoàng Nhi thì trong lòng lại mềm nhũn:

- Hoàng Nhi, từ nhỏ ngươi đã cực kỳ thông minh. Ngươi nên biết, bệnh trên người ngươi nếu như thực sự không trị được, như vậy giữa các ngươi có lẽ còn có chút hi vọng. Nhưng mà một khi ngươi trị hết bệnh, giữa các ngươi căn bản không có bất kỳ cơ hội nào. Lão phu thừa nhận, kẻ này quả thực khác với những thiếu niên thế tục khác. Chỉ là, Hoàng Nhi, ngươi cũng nên biết, nếu như ngươi khư khư cố chấp sẽ mang tới cái gì cho Khổng Tước thánh sơn.

Hoàng Nhi không phản bác được, trong đôi mắt trong veo hiện lên vẻ thống khổ, giống như mộng tưởng trong lòng lại bị người ta mạnh mẽ vò nát.

- Hi lão sao?

Giang Trần nhìn thấy nữ nhân của mình thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy, trong lòng càng không đành lòng, lửa giận trong lòng cũng từ từ bốc lên.

- Ta không cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi có quan hệ như thế nào với Hoàng Nhi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, có ta ở đây, cho dù trời có sập xuống thì ta cũng có thể chống đỡ.

Hi lão cười lạnh lẽo, trong nụ cười lạnh dường như có ba phần thưởng thức, thế nhưng còn có phần châm chọc, bỗng nhiên lão nhân này nhướng mày nói:

- Vậy nếu như ngươi không ở đây thì sao nhỉ?

Hoàng Nhi nghe vậy hoa dung thất sắc:

- Hi lão, nếu như ngươi dám lỗ mãng, ta sẽ lập tức chết trước mặt ngươi.

Giang Trần giận tím mặt, trong lòng giận dữ, một tay ôm Hoàng Nhi ở bên cạnh vào lòng, nói:

- Hoàng Nhi, nàng không cần phải sợ hắn. Người này rốt cuộc là ai? Hắn là người từ gia tộc tà ác thi chú lên mẫu thân nàng, bắt giam phụ mẫu nàng, còn muốn dùng nàng làm lô đỉnh luyện công sao?

Trong mắt Giang Trần bắn ra sát ý lạnh lẽo, trong lòng đã bắt đầu cân nhắc nên đối phó thế nào.

Nếu như đối phương thực sự tới từ Vạn Uyên đảo, vậy có khả năng còn trên Đế cảnh. Người như vậy đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, căn bản không có lực để đối kháng.

Trên người Giang Trần hiện tại, át chủ bài mạnh nhất chính là động phủ cấm chế do cường giả Thiên Vị Quách Nhiên kia lưu lại.

Một khi xé rách da mặt, Giang Trần tuyệt đối sẽ không ngại vận dụng con át chủ bài này.

Hoàng Nhi thấy sát ý trên người Giang Trần tuôn ra, vội vàng kêu lớn.

- Trần ca, chàng không nên hiểu lầm. Hi lão không phải người gia tộc kia. Người là người Yến gia ta.

- Cái gì?

Giang Trần triệt để sửng sốt, người một nhà? Lão nhân này không ngờ lại là người một nhà với Hoàng Nhi hay sao?

- Trần ca, Hi lão trong tộc của muội, địa vị so với Thuấn lão còn cao hơn nửa trù. Là một trong mấy đại tộc lão của gia tộc muội.

Hi lão kia nhíu mày nói:

- Hoàng Nhi, những bí sự trong gia tộc không cần nói nhiều với người ngoài như vậy. Đừng ép ta bội ước giết hắn.

Hoàng Nhi hừ nhẹ một tiếng:

- Nếu như chàng xảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình.

Hi lão có chút không vui, hừ lạnh một tiếng, nhìn qua Giang Trần nói:

- Tiểu tử, đừng có phồng má trợn mắt với lão phu. Cho dù ngươi có mạnh mẽ hơn nữa, thì hôm nay cuối cùng cũng phải dựa vào nữ nhân bảo hộ ngươi.

- Hi lão, đủ rồi.

Thứ Hoàng Nhi không thích nhất chính là nhìn thấy nam nhân mình yêu thích chịu nhục, nàng là một người trước sau không quan tâm hơn thua, giờ phút này lại giống như một đầu mẫu báo hung ác, miệng quát lớn:

- Trần ca là nam tử nhất đẳng trong thiên hạ này, Hi lão, nếu như chàng sinh ra ở Vạn Uyên đảo, là đệ tử Yến ra cũng tốt, đệ tử Hạ Hầu gia tộc cũng tốt, đều bị chàng dẫm nát dưới chân, ngay cả tư cách xách giày cho chàng cũng không tốt.

- Ha ha, Hoàng Nhi tiểu tỷ, lão phu có thể hiểu là trong mắt người tình đều là Tây thi được không?

Hi lão hiển nhiên không quan tâm tới câu nói này của Hoàng Nhi, hắn nói:

- Tiểu tử, ngươi quả thực có vài phần thiên phú, cũng khá lớn gan. Nhưng mà xuất thân thấp hèn, là nguồn gốc của tội lỗi. Đời này của ngươi có thể làm được gì cơ chứ? Cho dù tu luyện tới Đế cảnh đỉnh phong, quét ngang cương vực nhân loại thì thế nào? So sánh với người trong thế giới kia của chúng ta là trời, các ngươi là đất. Hơn nữa chỉ là con sâu cái kiến nho nhỏ trên mặt đất mà thôi.