Độc Tôn Tam Giới

Chương 2152: Thiên Vẫn Chân Thiết ?




- Vật kia rất nặng, tuy chỉ lớn bằng một quả dưa hấu, nhưng cầm trên tay, cảm giác chừng hai ba trăm cân.

- Nếu lớn như quả dưa hấu, tuyệt đối có 300 cân.

Ngữ khí của Giang Trần ngưng trọng.

Hắn muốn luyện chế chín chín tám mươi mốt thanh Vân Tiêu Kim Đấu kiếm, dù một thanh phi kiếm dung nhập hai cân Thiên Vẫn Chân Thiết, cũng cần gần hai trăm cân Thiên Vẫn Chân Thiết.

Đương nhiên, nếu như một thanh phi kiếm chỉ dung nhập hai cân Thiên Vẫn Chân Thiết, tỉ lệ hiển nhiên là không đủ.

Muốn đạt tới hiệu quả lý tưởng, mỗi thanh phi kiếm ít nhất phải dung nhập bốn năm cân Thiên Vẫn Chân Thiết, mới có thể đạt tới. Mà nếu như muốn đạt tới trạng thái hoàn mỹ, mỗi thanh phi kiếm đạt tới chín cân, mới có thể nói hoàn mỹ.

Nếu như mỗi thanh phi kiếm đạt tới chín cân, tám mươi mốt thanh phi kiếm, cái kia chính là hơn bảy trăm cân Thiên Vẫn Chân Thiết, cái số lượng này, tuyệt đối là kinh người.

Bất quá, nếu có thể đạt tới, tám mươi mốt thanh phi kiếm kia, tuyệt đối vượt qua Thiên cấp, có thể so với cấp bậc Chư Thiên.

Cho dù là vũ khí của rất nhiều Thiên Vị cường giả, chỉ sợ cũng không đạt được loại trình độ này.

Ý định sơ bộ của Giang Trần, là mỗi một thanh phi kiếm dung nhập bốn cân Thiên Vẫn Chân Thiết, hợp cách liền có thể. Bốn cân Thiên Vẫn Chân Thiết, một bộ xuống, cũng cần hơn ba trăm cân.

Thế nhưng mà, Lang Gia Tông Lạc Thiên Thù này, cũng dám tự xưng Lang Gia Tông có một khối Thiên Vẫn Chân Thiết lớn như dưa hấu? Mặc kệ có phải thật hay không, tin tức này cũng làm cho Giang Trần hết sức kinh ngạc.

Hắn vốn cho là, Thiên Vẫn Chân Thiết này, dùng nội tình Nhị phẩm tông môn như Lang Gia Tông, có thể lấy ra một khối lớn như đầu ngón tay, khoảng mười cân, đã rất giỏi rồi.

Không nghĩ tới, Lạc Thiên Thù ngữ ra kinh người, chạy đến dọa Giang Trần hoảng sợ.

- Lạc trưởng lão, một khối Thiên Vẫn Chân Thiết lớn như vậy, cũng không phải trò đùa. Ngươi sẽ không cầm việc này đến tiêu khiển Bổn thiếu chủ chứ?

Giang Trần trầm ngâm nói.

- Tại hạ không dám.

Lạc Thiên Thù chảy mồ hôi, cười nói.

- Tại hạ chứng kiến Chân thiếu chủ thu mua Thiên Vẫn Chân Thiết này, mới đến chứng thực.

- Chỉ là chứng thực sao?

Ngữ khí của Giang Trần phát lạnh.

- Không, không, không, tại hạ còn muốn biết, điều kiện Chân thiếu chủ ưng thuận giao dịch, có phải là thật hay không?

- Ngươi cảm thấy Khổng Tước Thánh Sơn ta chỉ buôn nước bọt sao?

Giang Trần không vui.

- Lạc trưởng lão, nếu thật là 300 cân Thiên Vẫn Chân Thiết, ba viên Tùng Hạc Đan, tuyệt không thiếu ngươi. Chưa đủ trăm cân, dùng Vạn Thọ Đan tính. Đương nhiên, nếu như Lang Gia Tông ngươi muốn đầu cơ kiếm lợi, cò kè mặc cả. Bổn thiếu chủ cũng không có hứng thú cãi cọ với các ngươi. Chính các ngươi giữ lại là được.

Giang Trần một hơi đem lời nói chết, miễn cho Lang Gia Tông này đến lúc đó cò kè mặc cả.

- Chân thiếu chủ, Thiên Vẫn Chân Thiết kia, ta chưa từng mang đến. Bất quá, nếu như Chân thiếu chủ có hứng thú, có thể chọn thời gian, đi Lang Gia Tông ta một chuyến. Tin tưởng tông chủ sẽ rất nguyện ý cùng Chân thiếu chủ giao dịch.

- Đi Lang Gia Tông?

Giang Trần cười cười.

- Thứ cho ta nói thẳng, mặc dù Thiên Vẫn Chân Thiết này không tệ, ta cũng cần dùng đến, nhưng mà không đủ để cho Bổn thiếu chủ tự mình đi Lang Gia Tông một chuyến.

Giang Trần biết rõ, Lạc Thiên Thù này là đang thăm dò điểm mấu chốt của mình. Nếu như mình sảng khoái đáp ứng đối phương đi Lang Gia Tông, đối phương tất cho là mình phi thường khát vọng thứ này. Đến lúc đó, đối phương tuyệt đối sẽ có cử động nâng giá tiến thêm một bước.

Giang Trần tự nhiên sẽ không để đối phương tính kế.

Quả nhiên, Lạc Thiên Thù kia nghe Giang Trần nói như vậy, đáy lòng hơi có chút thất vọng.

- Ai, Lang Gia Tông ta cách nơi này quá xa xôi, đi một hồi, ngoài ý muốn rất nhiều. Cuộc làm ăn này, xem ra là rất khó hoàn thành a.

Lạc Thiên Thù thở dài.

Giang Trần há lại không biết Lạc Thiên Thù này đang thăm dò mình, cười nhạt một tiếng:

- Lang Gia Tông nguyện ý làm cuộc sinh ý này, đại môn của Khổng Tước Thánh Sơn vĩnh viễn mở rộng.

- Vân Trung, thay Bổn thiếu chủ tiễn đưa Lạc trưởng lão ra ngoài đi.

Giang Trần căn bản không cho Lạc Thiên Thù này cơ hội cò kè mặc cả, trực tiếp tiễn khách.

Lạc Thiên Thù có chút xấu hổ, chỉ phải chắp tay, chuẩn bị ly khai.

Bất quá hắn lập tức nghĩ tới sự tình lúc nãy, nhịn không được hỏi:

- Chân thiếu chủ, tại hạ cả gan, có chuyện muốn thỉnh giáo Chân thiếu chủ.

- Nói.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.

- Chân thiếu chủ nghe được tại hạ đến từ Kiếm Điền Trung Vực, tựa hồ có chút không thích. Chẳng lẽ Chân thiếu chủ đối với Kiếm Điền Trung Vực ta, có ấn tượng xấu gì sao?

Đây là vấn đề Lạc Thiên Thù rất quan tâm, trong lòng của hắn cảm thấy hết sức kỳ quái, không làm tinh tường, hắn có chút bất an.

- Lạc trưởng lão, những sự tình này, ngươi không cần nghe ngóng. Chỉ cần Lang Gia Tông ngươi cùng Bổn thiếu chủ chưa từng có ân oán, cái sinh ý này có thể hoàn thành. Những thứ khác đều không trọng yếu, không phải sao?

- Vâng vâng.

Lạc Thiên Thù nghe Giang Trần nói như vậy, trong nội tâm thoáng an tâm chút ít.

Sau khi Lạc Thiên Thù rời khỏi, Giang Trần nhíu mày, như có điều suy nghĩ.

Hòe Sơn Nhị Tiêu cùng nhau đi lên:

- Thiếu chủ, Lang Gia Tông này thực không biết phân biệt, đồ vật Thiếu chủ vừa ý, bọn hắn nên chủ động tới hiến a, còn làm ra một bộ muốn Thiếu chủ đến cửa giao dịch. Nếu không, thuộc hạ đi Lang Gia Tông, thu hồi Thiên Vẫn Chân Thiết về?

Cái "thu hồi" này là thuyết pháp văn nhã. Nói trắng ra, là Hòe Sơn Nhị Tiêu muốn xuất mã, đi Lang Gia Tông trực tiếp đoạt.

Giang Trần cười nói:

- Không được. Nếu như tất cả mọi người đều như vậy, Nhân loại cương vực không lộn xộn mới lạ.

Hòe Sơn Nhị Tiêu cười hắc hắc, bọn hắn cũng lơ đễnh. Dù sao với tư cách cường giả tán tu, hỗn ở tán tu giới, đoạt đến cướp đi là cách sinh tồn quá bình thường.

- Nếu không hai huynh đệ chúng ta đi một lần, trực tiếp mời Lang Gia Tông tông chủ đến Lưu Ly Vương Thành một chuyến. Nếu hắn không cảm thấy được, chúng ta lại nghĩ biện pháp?

- Không cần, nếu Lang Gia Tông này quả thật có Thiên Vẫn Chân Thiết, tất nhiên sẽ đến tìm Bổn thiếu chủ buôn bán. Lực hấp dẫn của Tùng Hạc Đan, so sánh với một khối Thiên Vẫn Chân Thiết thì có lực hấp dẫn hơn nhiều. Thứ này lưu lại trong tay bọn họ, chỉ là tài liệu luyện khí bình thường. Tùng Hạc Đan đến trong tay bọn họ, cái kia chính là linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ rồi.

Giang Trần đã tính trước.

Đang khi nói chuyện, Vô Song Đại Đế lại sải bước đi tới, trên mặt vui vẻ:

- Chân thiếu chủ, vừa rồi có người đưa tới một vật, ngươi nhìn xem, cái này có phải Thiên Địa Lăng Vân Chi hay không?

Thiên Địa Lăng Vân Chi?

Giang Trần khẽ giật mình, Thiên Địa Lăng Vân Chi kia, ở khâu giám bảo ngày hôm qua, không phải đã có một cây sao? Trình Tiền hiến gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này, bây giờ còn đang ở trên Khổng Tước Thánh Sơn.

Tại sao lại có Thiên Địa Lăng Vân Chi?

- Đi, đi xem một chút.

Giang Trần đến hào hứng rồi.