Độc Tôn Tam Giới

Chương 1982: Chư hầu triệu tập lệnh (2)




̀u triệu tập lệnh. (2)

Thế nhưng mà sau khi nhìn thấy thiên phú kiệt xuất của Giang Trần, tuy rằng trong lòng bọn họ có chút không thoải mái, thế nhưng vẫn thản nhiên tiếp nhận. Dù sao Khổng Tước đại đế cũng chưa bao giờ bồi dưỡng bọn họ trở thành người nối nghiệp, bọn họ vốn chính là người phụ tá mà thôi.

Đứng trên lập trường của Khổng Tước thánh sơn, bọn họ tự nhiên không hy vọng Tu La đại đế đắc thế, không hy vọng Tu La đại đế khống chế Lưu Ly vương thành.

Đây không chỉ đơn thuần là sự không chấp nhận trên phương diện tâm lý, đồng thời cũng liên quan tới chuyện an nguy sinh tử của bọn họ.

Tu La đại đế tu luyện Tu La nhất đạo, tâm ngoan thủ lạt, một khi hắn cầm quyền tất sẽ diệt trừ những kẻ đối lập, đây là chuyện tất nhieuen. Khổng Tước thánh sơn tất sẽ trở thành mục tiêu đả kích của Tu La đại đế.

Chân thiếu chủ với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, đứng mũi chịu xào là điều hiển nhiên. Tứ đại hoàng giả như bọn họ nhất định cũng không có quả ngon để ăn. Đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Cho nên bọn họ đối với thế cục lần này cũng vô cùng quan tâm.

Hoàng Nhi trầm ngâm một lát, lại nói:

- Ta nghe nói Chư Hầu triệu tập lệnh của Lưu Ly vương thành chỉ có Thái Vũ lệnh của Khổng Tước thánh sơn và Thiếu vũ lệnh mới có tư cách tuyên bố ra a?

Vân Trung Minh Hoàng than nhẹ một tiếng:

- Mọi thứ luôn có ngoại lệ. Thế cục bảy đại đế trong Lưu Ly vương thành có một điều khoản. Nếu như trong bảy đại đế có bốn đại đế đồng ý, bọn họ cũng có thể phát ra Triệu tập lệnh. Có tứ đại đại đế liên thủ phát ra Triệu tập lệnh, chư hầu các nơi phải chạy tới. Nếu không sẽ bị coi là phản nghịch.

Điều khoản này Hoàng Nhi là người ngoài đương nhiên không thể biết được.

Nghe Vân Trung Minh Hoàng giải thích như vậy, nàng mới giật mình hiểu ra.

- Nói như vậy, Lưu Ly vương thành hiện tại đã có bốn đại đế đồng ý tuyên bố Triệu tập lệnh này.

- Kỳ thực không chỉ có bốn, trừ Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế ra, mấy đại đế khác đều đồng ý.

Vân Trung Minh Hoàng có chút buồn bực nói.

- Thương Hải đại đế là bằng hữu của Tu La đại đế, hắn đồng ý cũng không kỳ quái. Niêm Hoa đại đế không màng danh lợi, không phải là người không tham dự phân tranh sao? Hắn cũng đồng ý sao? Còn có Trấn Nhạc đại đế kia nữa, gần đây quan hệ của hắn với Tu La đại đế dường như vô cùng bình thường, tại sao lại đồng ý? Trảm Không đại đế là đại đế mới tấn chức, chỉ trước mới Bàn Long đại đế, chẳng lẽ hắn cũng bị Tu La đại đế thuyết phục?

Đối với mối quan hệ của các đại đế trong Lưu Ly vương thành, Hoàng Nhi cũng có chút lý giải.

- Cụ thể bên trong bọn họ có giao dịch với nhau cái gì chúng ta cũng không rõ. Nhưng năm đại đế này quả thực đều đồng ý. Bọn họ phát ra Triệu tập lệnh, ta cũng nhìn thấy. Quả thực là có năm ấn ký của năm đại đế này.

Thực lực và tầm mắt của Khổng Tước đại đế năm đó cực cao, thậm chí là viễn siêu mấy đại đế khác.

Nhưng mà Khổng Tước đại đế với tư cách là người đứng đầu, cũng có một ít chỗ chưa đủ, chính là thủ đoạn không đặc biệt mạnh mẽ, hoặc là nói, hắn có phong độ, chưa từng dùng sức mạnh để áp bách những đại đế khác.

Không phải là Khổng Tước đại đế không có thủ đoạn áp bách như vậy, chỉ là hắn không muốn làm như vậy. Hắn không muốn bởi vì mình cường thế mà khiến cho những đại đế khác không phát huy được.

Trên thực tế Khổng Tước đại đế luôn muốn chọn người nối nghiệp trong những đại đế còn lại để làm chưởng khống giả tương lai của Lưu Ly vương thành.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không có quá mức cường thế ép người khác.

Đáng tiếc hắn một mảnh công tâm, lại gián tiếp trợ giúp cho tính tình của những người này.

Nếu như Khổng Tước đại đế chú trọng quyền uy, có lẽ những đại đế này căn bản không có khả năng làm càn như vậy.

Đừng nói là những đại đế khác, coi như là Tu La đại đế chỉ sợ cũng không có lá gan này.

Vân Trung Minh Hoàng lại thở dài một hơi, tiếp tục nói:

- Hoàng Nhi cô nương, thế cục nguy cấp, nếu như cô nương có thể liên lạc được với Chân thiếu chủ thì phải bảo thiếu chủ nên quyết định sớm. Thời gian không còn nhiều, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, đại hội chư hầu sẽ mở, khi đó tất sẽ xác lập chưởng khống giả mới của Lưu Ly vương thành. Đến lúc đó thế cục đã định, muốn thay đổi cũng không kịp.

Nói tới nước này, lời nên nói cũng đã nói. Vân Trung Minh Hoàng và hai hoàng giả khác cũng đứng dậy cáo từ.

Thấy bộ dáng lo lắng rời đi của bọn họ, Giang Trần từ trong chỗ tối đi ra, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Hắn biết rõ phong vân trong Lưu Ly vương thành sắp tới, đối với hắn mà nói đây là một hồi khảo nghiệm chính thức.

Không thể nghi ngờ, Tu La đại đế đã bắt đầu bước ra, nên đối phó thế nào chính là thời điểm khảo nghiệm Giang Trần hắn.

Tứ đại hoàng giả chân trước vừa đi, Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế lại cùng dắt tay nhau tới bái phỏng Thiếu phủ chủ.

Hiển nhiên thế cục của Lưu Ly vương thành làm cho nhị vị đại đế này cũng đứng ngồi không yên.

- Hoàng Nhi cô nương, thứ cho hai lão gia hỏa chúng ta không mời mà tới. Trước đó vài ngày không phải Chân thiếu chủ đã trở về một chuyến sao? Hiện tại rốt cuộc thiếu chủ đang bế quan hay là lại đi ra ngoài?

Bàn Long đại đế có quan hệ thân mật với Giang Trần, cho nên cũng không kiêng kỵ gì mà trực tiếp mở miệng.

Hoàng Nhi mỉm cười:

- Nhị vị đại đế bệ hạ, mời theo Hoàng Nhi vào trong.

Nhị vị đại đế liếc mắt nhìn nhau, đi theo Hoàng Nhi vào bên trong. Một lát sau đi tới địa phương u tĩnh trong Thiếu phủ chủ.

- Nhị vị đại đế, từ khi chia tay tới nay không có vấn đề gì chứ?

Giang Trần từ trong chỗ tối đi ra, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình.

- Hảo tiểu tử, rõ ràng ngươi đang ở phủ a.

Bàn Long đại đế nao nao, lập tức cười rộ lên.

Tịch Diệt đại đế gần đây tương đối nghiêm túc, thế nhưng nhìn thấy Giang Trần, trên mặt cũng nở nụ cười vui mừng.

- Không dối gạt nhị vị đại đế, ta cũng mới trở về không lâu trước đó. Đối với thế cục hiện tại của Lưu Ly vương thành cũng không quá lý giải, cho nên tạm thời không lộ diện.

Giang Trần nói rõ.

- Đúng vậy, ngươi cẩn thận một chút là tốt.

Bàn Long đại đế ánh mắt sâu xa, nhìn qua chung quanh Thiếu Chủ phủ, ngữ khí có chút phức tạp nói:

- Nếu như ta nhớ không nhầm mà nói, chung quanh Thiếu Phủ chủ của ngươi có một trận pháp phòng ngự cực kỳ đáng sợ, có phải thế không?

Giang Trần cũng không phủ nhận mà hàm hồ cười nói:

- Lần trước trở về, ngươi nói tới thế cục Lưu Ly vương thành với ta, trong lòng của ta có chút không yên, cho nên lập tức bố trí một trận pháp, đề phòng bất trắc.

- Trận pháp này thế nào?

Bàn Long đại đế hỏi.

- Trận này một khi toàn lực thúc dục, hai ba đại đế cũng chưa chắc phá được nó.

- Ah?

Hai mắt Bàn Long đại đế sáng ngời:

- Trận pháp này chắc chắn như vậy hay sao?