Độc Tôn Tam Giới

Chương 1873: Hai đời Thánh Nữ (1)




Nữ tử áo xám này, nếu như Giang Phong ở đây, chỉ sợ sẽ kích động nói không ra lời, đúng là ái thê mà Giang Phong ngày nhớ đêm mong, chia lìa hai ba mươi năm.

Cũng chính là Thánh Nữ Từ Mộng của Nguyệt Thần Giáo Thanh Nguyệt nhất mạch.

Hai ba mươi năm thời gian, kéo xa khoảng cách giữa Từ Mộng cùng Giang Phong, lại thủy chung không cách nào kéo tâm tư của Từ Mộng từ Đông Phương Vương Quốc trở về.

Nàng cơ hồ mỗi thời mỗi khắc, đều tưởng niệm lấy trượng phu ở phương xa, tưởng niệm hài tử Giang Trần còn ở trong tã lót đã không có mẫu thân.

Từ Mộng buồn bã cười cười, phảng phất thì thào tự nói:

- Tuyền Nhi, mẫu thân rất bất công a. Mẫu thân chỉ có thể làm bạn ở bên cạnh ngươi. Hai ca ca của ngươi, một cái ở trong tã lót đã không có mẫu thân. Một cái ở thời điểm mười hai tuổi, đã bị người đuổi ra Nguyệt Thần Giáo. Ở bên ngoài tự sinh tự diệt, hôm nay càng không biết lưu lạc phương nào. Ngươi nói, mẫu thân có phải bất công hay không?

Thiếu nữ này, chính là một đời Thánh Nữ mới của Thanh Nguyệt nhất mạch, tên Từ Thanh Tuyền, bị người tôn xưng là Thanh Tuyền Thánh Nữ, là Thánh Nữ kiệt xuất nhất, thiên phú cao nhất thế hệ này của Nguyệt Thần Giáo.

Thanh Tuyền lòng như đao cắt, nàng biết những năm này mẫu thân đã đem cảm xúc tưởng niệm thân nhân, diễn biến thành một loại Tâm Ma, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng làm cho nàng từ trong Tâm Ma đi ra.

Trừ khi một ngày kia, mẫu thân có thể gặp phụ thân.

Đối với phụ thân chưa bao giờ gặp mặt kia, tuy Từ Thanh Tuyền cũng thỉnh thoảng sẽ sinh ra một chút tâm hiếu kỳ. Bất quá tất cả mọi người của Thanh Nguyệt nhất mạch, lên tới sư tôn thụ nghiệp, hạ đến một ít lão sư dạy lễ nghi cho nàng, thậm chí là hạ nhân, đều tẩy não nàng.

Nói phụ thân của nàng là huyết mạch ti tiện của thế tục, là Nguyệt Thần Giáo cứu mẹ con các nàng từ thế tục dơ bẩn ra, cùng phụ thân ti tiện kia thoát ly quan hệ, không có ở trong thế tục trầm luân.

Loại tẩy não này, đối với Từ Thanh Tuyền mà nói, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút tác dụng.

Nàng cũng thỉnh thoảng sinh ra một ít nghi vấn, có phải phụ thân thật sự bết bát như vậy hay không?

Thế nhưng mà, nếu phụ thân thật sự bết bát như vậy, vì cái gì mẫu thân qua nhiều năm như vậy, thủy chung đối với hắn nhớ mãi không quên?

Cho nên, trong nội tâm Từ Thanh Tuyền, phụ thân là một mâu thuẫn thể. Đã có một mặt bị người bôi đen, cũng có một mặt như mẫu thân hướng nàng hình dung.

Có đôi khi, Từ Thanh Tuyền cũng muốn, nếu như có thể nhìn thấy phụ thân thì tốt rồi. Nói như vậy, tất cả băn khoăn trong nội tâm liền có thể giải khai.

Về phần ca ca.

Vị ca ca ở Đông Phương Vương Quốc kia, Từ Thanh Tuyền cho tới bây giờ không có bất kỳ khái niệm nào. Chỉ cảm thấy đó là một địa phương hèn mọn đến cơ hồ có thể xem nhẹ.

Mà một ca ca sinh đôi khác, tuy so với nàng chỉ lớn hơn một phút, cũng sinh ra ở Nguyệt Thần Giáo. Thế nhưng mà số lần nàng nhìn thấy ca ca kia, cũng ít đến thương cảm.

Từ khi huyết mạch của nàng được khảo thí, nàng liền bị bảo vệ, bị bảo vệ như công chúa.

Mà ca ca sinh đôi, sau khi khảo thí huyết mạch, lại tựa như một đống rác rưởi bị người vứt bỏ.

Từ đó về sau, đôi Long Phượng thai bọn hắn, vận mệnh liền hoàn toàn bất đồng. Dần dà, Từ Thanh Tuyền đối với ca ca sinh đôi, cũng không có bao nhiêu ấn tượng

Dù sao, lúc nàng còn rất nhỏ, đã cùng ca ca sinh đôi tách ra. Từ đó về sau, lại chưa từng gặp mặt, cho nên ấn tượng gần như mơ hồ.

Thế nhưng mà nàng biết, ở trong nội tâm mẫu thân, đó là con của nàng, đó là cốt nhục của nàng. Nhìn cốt nhục của mình bị người cách ly, ném ra Nguyệt Thần Giáo, đuổi ra Sương Nguyệt Thành, để cho hắn lưu lạc bên ngoài. Cái này đối với một mẫu thân mà nói, không thể nghi ngờ là sự tình tàn nhẫn nhất.

Nhiều lần Từ Mộng muốn chạy trốn ra Nguyệt Thần Giáo, đi tìm con của mình, đi tìm trượng phu của mình.

Thế nhưng mà, Nguyệt Thần Giáo căn bản không cho phép nàng ly khai nửa bước. Mới đầu mấy lần nếm thử, nàng còn có thể ly khai sơn môn của Nguyệt Thần Giáo.

Càng về sau, nàng ngay cả địa bàn của Thanh Nguyệt nhất mạch cũng đi không ra. Bởi vì nàng thoát đi mấy lần, đã bị Thanh Nguyệt nhất mạch liệt vào đối tượng trọng điểm nhìn chằm chằm.

Nàng cũng từ Thánh Nữ năm đó, thành sỉ nhục của Thanh Nguyệt nhất mạch.

Một Thánh Nữ đối với huyết mạch ti tiện nhớ mãi không quên, đây tuyệt đối là Thánh Nữ sa đọa, tuyệt đối là một loại sỉ nhục của Nguyệt Thần Giáo.

Nếu như không có Từ Thanh Tuyền, chỉ sợ Từ Mộng sẽ bị trực tiếp xử tử cũng nói không chừng.

Đối với Thanh Nguyệt nhất mạch mà nói, đã có Từ Thanh Tuyền, Từ Mộng trên cơ bản không có bất kỳ giá trị. Cái gọi là Thánh Nữ truyền thừa, cũng không cần người dư thừa như Từ Mộng.

Hiện tại thân phận duy nhất của nàng, là mẹ ruột của Thanh Tuyền Thánh Nữ. Nếu như không có tầng thân phận này, nàng ở Thanh Nguyệt nhất mạch căn bản không có đất cắm dùi.

Mặc kệ ngoại giới ghét bỏ Từ Mộng như thế nào, làm thấp, xem thường Từ Mộng như thế nào. Từ Thanh Tuyền đối với mẫu thân, lại chưa bao giờ có khinh thị hoặc bất hòa gì.

Tuy từ nhỏ đến lớn Từ Thanh Tuyền tiếp nhận qua vô số lần tẩy não, thậm chí không ít người nói cho nàng biết, mẹ của nàng là một người vô sỉ, là sỉ nhục của Nguyệt Thần Giáo.

Thế nhưng mà, Từ Thanh Tuyền từ trên người Từ Mộng, nhất mạch truyền thừa thiện lương cùng đơn thuần, cũng không có bị những tẩy não này làm mất thiên tính.

Mẹ con tầm đó, huyết mạch tương thừa. Tình cảm huyết mạch cốt nhục, đã vượt qua các loại phỉ báng cùng hãm hại.

Nhìn thấy bộ dạng mẫu thân thương tâm, Từ Thanh Tuyền cũng lòng như đao cắt, an ủi:

- Mẫu thân, ngươi chờ một chút, chờ Tuyền Nhi leo lên giáo chủ đại vị. Đến lúc đó, Thanh Nguyệt nhất mạch, không ai có thể cấm túc ngươi, cũng không ai có thể giam lỏng ngươi, khi đó, mẫu thân ngươi muốn đi nơi nào, Tuyền Nhi sẽ đưa ngươi đi nơi đó... Chỉ cần mẫu thân vui vẻ, Tuyền Nhi liền thấy đủ rồi.

Từ Mộng mỉm cười, con gái trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi. Từ Mộng rất vui mừng, tuy mỗi ngày con gái đều bị người tẩy não, nhưng bản tính không mất, điểm này càng khó được.

Nhìn thấy con gái hiếu thảo như vậy, thân là thiên chi kiều nữ, lại không có mất phương hướng. Điểm này, để cho Từ Mộng ở trên người nữ nhi thấy được chính mình.

Nhẹ vuốt khuôn mặt con gái, Từ Mộng chứng kiến bộ dáng con gái, liền phảng phất thấy được thời gian mình ở Đông Phương Vương Quốc Giang Hãn Lĩnh địa, cùng Giang Phong ân ái năm đó.

Khi đó, niên kỷ của Từ Mộng cũng như con gái hiện tại, bộ dáng cũng rất trẻ. Chỉ là, khí chất của mình nhu yếu một ít, mà khí chất của con gái lại nhiều thêm vài phần tư thế oai hùng.

- Tuyền Nhi, ngươi mau đi đi. Chớ để sư tôn của ngươi chờ nóng nảy.

Từ Mộng vuốt mái tóc con gái, vẻ mặt yêu thương nói.

- Ngươi chớ ăn dấm chua của phụ thân ngươi, cũng chớ ăn dấm chua của hai ca ca. Mẫu thân tưởng niệm bọn hắn, nhưng mà yêu ngươi. Trong các ngươi, bất luận người nào, đều là tâm can trong lòng mẫu thân, thiếu ai, mẫu thân đều nhớ, nhớ đến đau lòng, nhớ đến si tuyệt.

Từ Mộng nhẹ nhàng u thán.