Độc Tôn Tam Giới

Chương 1869: Khó khăn trắc trở tái sinh (2)




Dù sao, gia hỏa họ Tôn này nhân mạch cực lớn, đường đi cũng nhiều.

Rất hiển nhiên, gia hỏa họ Tôn này là cố ý tìm Cố Tâm Đường phiền toái, cho nên mang người, mỗi một cái đều như lang như hổ, sức chiến đấu rất mạnh.

Cố Tâm Đường dùng vô tâm đối với cố tình, nào chống đỡ được?

Vốn hắn cùng Tỉnh lão tam chung một chỗ uống rượu ăn cơm, Tỉnh lão tam nhìn thấy một màn này, lập tức lẻn, trở lại tìm viện binh.

Trên thực tế, người này cũng biết Tỉnh lão tam là bạn bè của Cố Tâm Đường. Hắn có thể đánh Cố Tâm Đường, nhưng mà đối với Tỉnh lão tam, lại không tiện ra tay.

Dù sao, Tỉnh lão tam là đệ nhất phân đà Phó đà chủ. Tại Sương Nguyệt Thành đánh Tỉnh lão tam, việc này sẽ không dễ khai báo.

Dù sao, Tỉnh lão tam cũng là nhân vật có chỗ dựa không nhỏ. Tuy tại Nguyệt Thần Giáo năng lượng không lớn như hắn, thế nhưng mà vạn nhất làm ầm ĩ, cũng là một chuyện phiền toái.

Cho nên hắn không có ngăn trở Tỉnh lão tam ly khai, ngược lại cười nhạo Tỉnh lão tam không giảng nghĩa khí, gặp được sự tình liền chuồn mất.

Mượn chuyện này còn châm chọc Cố Tâm Đường vài câu, nói hắn kết giao đều là một ít người nhát gan rác rưởi, lâm trận đào thoát.

Đang lúc hắn kêu gào, bỗng nhiên một gã thủ hạ bu lại, thấp giọng nói:

- Tôn đội, Tỉnh lão tam kia trở lại rồi.

Hắn khinh thường cười cười:

- Tỉnh lão tam tính là cái gì. Hắn còn muốn cùng ta đối nghịch sao? Vừa rồi thả hắn đi, là nể mặt đệ nhất phân đà đà chủ. Nếu như hắn không cảm thấy được, ngay cả hắn cũng cùng một chỗ đánh.

- Hắn giống như dẫn theo người...

Người này cười lạnh nói:

- Dẫn người? Đệ nhất phân đà có mấy người như vậy, hắn có thể mang đến nhân vật lợi hại sao? Tại Nguyệt Thần Giáo một mẫu ba phần đất này, trừ khi hắn mời Thánh Nữ đến, bằng không thì một ít a miêu a cẩu, ở trước mặt Tôn mỗ ta, cũng chỉ là...

- Cũng chỉ là cái gì?

Bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng, tính xuyên thấu rất mạnh truyền đến. Thanh âm này như một thanh lợi kiếm vô hình, trực tiếp vọt tới ngực nam tử họ Tôn.

Hung hăng va chạm, thẳng nhập vào cơ thể.

Nam tử họ Tôn biến sắc, sau một khắc ngực đau xót. Chỉ cảm thấy ngực như dời sông lấp biển, phun ra một ngụm máu tươi.

Thanh âm hóa lôi, tự nhiên là Vô Song Đại Đế phát ra.

Vô Song Đại Đế căn bản không ngừng, trực tiếp tiến lên, thoạt nhìn thập phần nhẹ nhõm. Tựạ như hổ vào bầy dê, một tay một cái, như ném đống cát, ném bay những võ giả vây công Cố Tâm Đường kia.

Cả đám bị Vô Song Đại Đế ném bay, đều là té cứt té đái, hoàn toàn không có nửa điểm phản kháng.

Cố Tâm Đường lập tức buông lỏng, bất quá thương thế trước kia, cũng làm cho hắn lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch, bụm lấy miệng vết thương, chán nản dựa ở một bên, cười thảm nói:

- Đa tạ tiền bối viện thủ.

Vô Song Đại Đế khoát tay áo, sải bước đi đến trước mặt nam tử họ Tôn kia:

- Ngươi tên là gì?

Nam tử họ Tôn thấy người mình mang đến, lại bị người ném như ném đống cát, một thời ba khắc cũng kinh ngạc không thôi. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Tỉnh lão tam này vậy mà có thể mời đến cứu binh lợi hại như vậy?

Nhóm người hắn mang đến này, nhân số không nhiều, nhưng đều là cường giả Hoàng cảnh thất trọng, bất kỳ một cái nào, cũng sẽ không kém Cố Tâm Đường.

Thế nhưng mà, ở trước mặt người kia, vậy mà một chút phản kháng cũng không có?

Một màn này, cũng làm cho sắc mặt nam tử họ Tôn xám ngoét. Thực lực của hắn, so với Cố Tâm Đường lợi hại hơn một chút, nhưng mà có hạn.

Đồng lõa hắn mang đến đã không chịu nổi một kích, chính hắn tự mình lên, khẳng định cũng không được. Huống chi, mới vừa rồi hắn còn trúng một kích.

- Ta... Ta là Tôn Nguyên. Là đệ tử của Tôn gia Nguyệt Thần Giáo. Cô cô ta là Thánh Nữ đời trước, biểu muội của ta, là một trong các Thánh Nữ đời này, còn có...

Ba…

Vô Song Đại Đế trực tiếp quạt một bạt tai, cười lạnh nói:

- Còn có cái gì? Ngươi cho rằng báo những thứ này, sẽ không bị đánh sao?

Tôn Nguyên trợn mắt há hốc mồm, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, sau khi mình tự giới thiệu, đối phương vẫn dám phiến mình một tát, trong lúc nhất thời, hắn bụm mặt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

- Ngươi... Ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ngươi đánh là ai chăng?

Tôn Nguyên kêu lên, hiển nhiên, hắn đời này vẫn là lần đầu ăn thiệt thòi lớn như vậy.

Vô Song Đại Đế mây trôi nước chảy nói:

- Ngươi đánh người khác có thể? Lão phu đánh ngươi, lại không được sao?

- Ta... Cố Tâm Đường hắn có tư cách gì so với ta? Hắn xách giày cho ta cũng không xứng.

Tôn Nguyên phát điên kêu lên.

- Ở lão phu xem ra, ngươi xách giày cho hắn cũng không xứng. Không có gia thế, không có những thất đại cô bát đại di mà ngươi nói, ngươi nhìn lại mình còn có cái gì?

Vô Song Đại Đế là tán tu, xưa nay hắn không quen nhìn nhất, là những ăn chơi thiếu gia dựa vào gia thế coi trời bằng vung kia.

Nếu bình thường, hắn chưa chắc sẽ quản loại sự thật này. Bất quá Cố Tâm Đường, Vô Song Đại Đế hoàn toàn chính xác rất thưởng thức. Ít nhất Cố Tâm Đường ở hắc lao biểu hiện, là để cho Vô Song Đại Đế rất hài lòng.

Đã thiếu Cố Tâm Đường nhân tình, lúc này, tự nhiên phải đứng ra cho người chỗ dựa.

Giang Trần cũng đi tới, lạnh lùng nhìn Tôn Nguyên. Đối với loại thiếu gia ăn chơi này, kỳ thật Giang Trần cũng không quen nhìn. Dù sao, loại người như Tôn Nguyên, thiên hạ thật sự nhiều lắm.

Chỉ có điều cấp bậc ăn chơi thiếu gia như Tôn Nguyên cao cấp hơn một chút mà thôi.

- Tôn Nguyên đúng không? Ta không biết thất đại cô bát đại di của ngươi đến cùng có bao nhiêu lợi hại, bất quá loại hoàn khố như ngươi, chúng ta lại gặp rất nhiều. Hôm nay ngươi đánh người khác, ngày mai ngươi phải có giác ngộ bị người khác đánh. Thời điểm ngươi khi dễ người khác, hết thảy đều đương nhiên, khi bị đánh, liền hô ủy khuất sao?

Vẻ mặt của Giang Trần châm chọc.

Lúc này Cố Tâm Đường cũng điều hoà khí tức, đi tới, nhìn chằm chằm vào Tôn Nguyên nói:

- Tôn Nguyên, ta cùng A Lê tình đầu ý hợp, mặc kệ ngươi không biết xấu hổ dây dưa như thế nào, A Lê thủy chung cùng ta một lòng. Ngươi muốn từ trong cản trở, Cố Tâm Đường ta dù ngọc thạch câu phần, cũng chơi với ngươi đến cùng.

- Tốt.

Vô Song Đại Đế vỗ tay cười.

- Đây mới là Tiểu Cố mà lão phu thưởng thức. Hôm nay lão phu đem lời để ở chỗ này, Tôn Nguyên, sự tình của Tiểu Cố, là sự tình của lão phu. Ngươi đã cảm giác gia thế của mình rất giỏi, vậy thì gọi toàn bộ thất đại cô bát đại di của ngươi tới, nhìn xem lão phu gây nổi hay không.

Vô Song Đại Đế mười phần bá khí, nói đến Giang Trần vỗ tay cười to:

- Không hổ là tiền bối cao nhân, Tiểu Cố, ngươi còn không tạ ơn Vô Song tiền bối?

Trong nội tâm Cố Tâm Đường cảm kích, liền bước lên phía trước:

- Đa tạ Vô Song tiền bối.

Vô Song tiền bối? Tôn Nguyên sững sờ, ai vậy a? Sương Nguyệt Thành có Vô Song tiền bối nào sao? Nguyệt Thần Giáo có Vô Song tiền bối sao?